Tính theo thời gian, rất có thể sau khi cúp điện thoại với Lôi Thành, Hồ Hỉ Lâm đã trực tiếp lái xe đến khu dân cư trang viên Chí Trăn.
Trang viên Chí Trăn là một khu sang trọng bậc nhất, những người sống ở đây đều không phải là nhân vật tầm thường. Quản lý khu dân cư này cũng vô cùng nghiêm ngặt, nếu như không có người chủ thông báo thì xe bên ngoài tuyệt đối không thể vào khu dân cư này.
“Tôi ra ngoài rồi, không có ở nhà.” Lôi Thành nói vào trong điện thoại, đồng thời liếc nhìn Ngô Thần.
“Ông bớt lừa tôi đi, lão Lôi.” Hồ Hỉ Lâm lại nói: “Ông không sắp xếp người ra đón tôi, vậy tôi sẽ chặn ở cửa.”
Ông ta muốn chặn cửa khu dân cư.
Lôi Thành cũng không còn cách nào với Hồ Hỉ Lâm, nếu như Hồ Hỉ Lâm chỉ hay xen vào chuyện người khác, cố chấp thì Lôi Thành cũng không thể trở thành bạn với ông ta.
Tính tình và tác phong của Hồ Hỉ Lâm trước sau như một, ông ta không phải là người gặp chuyện nhỏ thì thích khoe khoang, nói suông, gặp chuyện lớn thì giả vờ xem như không thấy.
Ông ta sống rất ơn nghĩa, thích giúp đỡ!
Lôi Thành đến Đông Hải được mười năm, ngoại trừ việc làm đổng sự trưởng của tập đoàn Phúc Mậu ra, ông ta còn kinh doanh riêng ở Đông Hải, hơn nữa cũng rất thành công. Trong đó, Hồ Hỉ Lâm đã giúp đỡ ông ta rất nhiều!
“Ôi trời! Được rồi được rồi được rồi, ông đợi tôi một lát.” Giọng nói của Lôi Thành có chút bực mình xen lẫn bất lực.
Nói xong thì cúp máy.
“Lão Hồ, Hồ Hỉ Lâm đang ở ngoài cửa, muốn vào đây.” Lôi Thành nhìn Ngô Thần nói: “Trước đó ông ta nói muốn gặp mặt, nhưng tôi nói không có thời gian, cho nên ông ta mới đến tận cửa tìm tôi như này.”
Ngô Thần nở một nụ cười theo thói quen, sắc mặt anh cũng không có bất kỳ sự thay đổi đặc biệt nào, anh không ngạc nhiên cũng không bất ngờ.
Hồ Hỉ Lâm ở Đông Hải cũng là một nhân vật có máu mặt, mặc dù chưa đạt đến tầm cao như đám người Lỗ Quảng Niên, Mục Tứ Hải, nhưng cũng không kém xa họ.
Ngô Thần hiểu Hồ Hỉ Lâm, anh biết ông ta không chỉ như vậy, Ngô Thần còn biết Hồ Hỉ Lâm sẽ đến tìm Lôi Thành vào thời điểm này, bởi vì trong “ngày 20 tháng 7” trước, Hồ Hỉ Lâm cũng tìm Lôi Thành vào thời điểm này.
Mặc dù Ngô Thần không gặp Lôi Thành vào “ngày 20 tháng 7” trước, cuộc hẹn gặp mặt vốn đã bị hủy bỏ, nhưng hai người đã nói chuyện điện thoại với nhau, vì vậy Ngô Thần biết được.
Đối với việc Hồ Hỉ Lâm muốn vào đây, Ngô Thần không tỏ ra biểu hiện gì đặc biệt.
Cũng không đề cập đến việc bản thân mình gặp mặt Hồ Hỉ Lâm có tiện hay không.
Không đề cập thì chính là có thể.
Lôi Thành đứng lên, ông ta đi đến trước bàn học bên kia ở phòng sách, cầm lấy điện thoại trên bàn, ấn vào nút gọi và nói: “Lỗi Tử, ông chủ Hồ đang ở ngoài cửa, cậu đi đón đi nhé.”
Sau khi căn dặn vệ sĩ bên ngoài xong, Lôi Thành cũng rời khỏi phòng sách, đi đến lối vào cầu thang thì hô lên mấy câu, ông ta căn dặn Đào Mạn Ảnh.
“Đại Bảo, lão Hồ đã đến đây rồi. Khi ông ta vào, con bảo ông ta lên lầu và đi vào phòng sách nhé.”
Ngô Thần ngồi trên ghế sofa trong phòng sách không nhúc nhích. Lôi Thành đã nói những gì, anh đều có thể nghe thấy.
Rất nhanh sau đó, Lôi Thành đã quay trở lại phòng sách và ngồi xuống ghế sofa.
Lôi Thành liếc nhìn điện thoại trên bàn, là điện thoại của Ngô Thần, ông ta nhìn về phía Ngô Thần rồi giơ tay ra hiệu, nói: “Cậu Ngô, đoạn video đó cậu định…”
Đoạn video Tiền Thụy Linh nɠɵạı ŧìиɧ với Chu Hạo Ba.
“Định cho Hồ Hỉ Lâm xem đấy.” Ngô Thần cười nói.
“Đưa thẳng cho ông ta sao?” Lôi Thành vội vàng hỏi một câu. Có một loại cảm giác “rất tàn nhẫn”, Hồ Hỉ Lâm và Tiền Thụy Linh đã kết hôn hai mươi năm rồi, họ có một cô con gái, mối quan hệ vợ chồng của họ rất hòa thuận.
Hồ Hỉ Lâm đến đây là để thuyết phục Lôi Thành.
Nhưng việc này còn khiến Hồ Hỉ Lâm biết được bản thân mình bị cắm sừng, thật sự quá đột ngột, cũng không biết Hồ Hỉ Lâm sẽ bị sốc đến mức nào.
Hơn nữa làm như vậy rất có thể sẽ đắc tội với Hồ Hỉ Lâm, không chỉ là mối quan hệ của vợ mình bị người ngoài phát hiện và vạch trần ra trước, chuyện này quả thực sẽ khiến Hồ Hỉ Lâm vô cùng mất mặt, không có thể diện của người đàn ông một chút nào.
Lại còn quay lén Tiền Thụy Linh nữa chứ?
Ngay cả bản thân Hồ Hỉ Lâm cũng không nghi ngờ và điều tra vợ mình, vậy tại sao người ngoài lại bắt đầu điều tra trước?
Rất lạ, rất đột ngột đấy.
Điều này sẽ khiến người khác cảm thấy mình có mục đích khác!
“Đúng vậy, cứ đưa thẳng thôi.” Ngô Thần gật đầu với Lôi Thành.
“Đưa thẳng như vậy…. không ổn cho lắm thì phải?” Lôi Thành nói với giọng điệu không đồng ý.
Ông ta đã đứng ở góc độ là bạn bè để xem xét chuyện này, bây giờ nếu như đã biết Hồ Hỉ Lâm bị cắm sừng, với tư cách là một người bạn, ông ta nhất định phải nhắc nhở Hồ Hỉ Lâm và phải nói cho Hồ Hỉ Lâm biết.
Nhưng làm sao để nhắc nhở đây, làm sao mới có thể khiến Hồ Hỉ Lâm chấp nhận tốt hơn, đây chính là vấn đề.
Lôi Thành cảm thấy “đưa thẳng” như vậy không phải là một lựa chọn tốt.
Lôi Thành biết rõ, chỉ cần Hồ Hỉ Lâm xem video, ông ta sẽ không có thời gian đến làm phiền mình nữa, ông ta sẽ quay về làm thủ tục ly hôn.
Mặc dù là như vậy, nhưng với tư cách là một người bạn, nếu “đưa thẳng” mà không nghĩ đến cảm nhận của bạn bè như vậy, có thể nói là vô cùng thiếu nghĩa khí.
“Không có gì là không ổn cả.” Ngô Thần nhìn Lôi Thành cười nói. Dừng lại một lát, rồi tiếp tục cười nói: “Ông nghĩ rằng bản thân Hồ Hỉ Lâm ông ta trong sạch sao?”
Lôi Thành sửng sốt, ông ta vốn hiểu được những lời Ngô Thần nói.
“Ông ta cũng có người phụ nữ khác sao?”
“Ừm.” Ngô Thần gật đầu.
Bộ dạng của Lôi Thành vẫn còn đang sửng sốt, bởi vì ông ta và Hồ Hỉ Lâm đã là bạn bè mười năm rồi, mười năm qua họ qua lại cũng rất nhiều lần, ngoại trừ qua lại về chuyện kinh doanh thì mỗi tháng đều sẽ gặp mặt riêng, nhưng ông ta không biết được rằng Hồ Hỉ Lâm cũng có người phụ nữ khác.
Không những không biết, mà ông ta cũng chưa từng nghe qua.
Ông chủ lớn có tiền, có người rất thích ăn chơi, có người thì không.
Hồ Hỉ Lâm chính là loại người không thích ăn chơi.
Tình cảm vợ chồng giữa Hồ Hỉ Lâm và Tiền Thụy Linh rất tốt, hai vợ chồng thậm chí còn có thể được coi là cặp vợ chồng gương mẫu trong giới kinh doanh Đông Hải.
“Ông ta nuôi tiểu tam sao? Cậu em Ngô, cậu chắc chắn chứ?” Ngô Thần đã gật đầu, nhưng Lôi Thành vẫn có chút không dám tin, nên ông ta phải hỏi lại lần nữa.
Ông ta không phải không tin Ngô Thần.
Mà là chuyện này có chút không hợp logic.
Đối với chuyện Tiền Thụy Linh nɠɵạı ŧìиɧ, khi Lôi Thành xem xong đoạn video, ông ta chẳng thèm suy nghĩ, ông ta cũng không hoài nghi về độ thật giả của đoạn video, cũng không thắc mắc tại sao Tiền Thụy Linh lại nɠɵạı ŧìиɧ.
Bởi vì Lôi Thành và Tiền Thụy Linh thật sự có quen biết, nhưng mức độ hiểu nhau của họ có hạn, suy cho cùng đó cũng là “chị dâu”, Lôi Thành cũng không nên quá thân, vì vậy sau khi có bằng chứng xác minh chuyện Tiền Thụy Linh nɠɵạı ŧìиɧ ở trước mắt, ông ta sẽ không suy đoán nghi ngờ vô cớ.
Nhưng Hồ Hỉ Lâm thì không giống vậy.
Hồ Hỉ Lâm quá quen thuộc với Lôi Thành rồi.
Làm bạn bè mười năm, Lôi Thành hoàn toàn không biết chuyện này, cũng chưa từng nghe qua chuyện Hồ Hỉ Lâm có người phụ nữ khác, tin đồn về chuyện này cũng không hề có, nếu như ông ta thật sự có, vậy tại sao có thể kín tiếng không kẽ hở như vậy? Tại sao phải giữ bí mật như vậy?
Nghĩ mãi không ra!
Giữa đàn ông với đàn ông, chuyện này cũng không cần phải giữ bí mật, họ đều có thể bao che cho nhau, giúp nhau che giấu.
“Tôi có thể chắc chắn.” Ngô Thần lại gật đầu, sau đó mỉm cười nói: “Mặc dù Hồ Hỉ Lâm không dự định ly hôn. Ông ta vẫn còn tình cảm với Tiền Thụy Linh, thậm chí gia đình lại rất hòa thuận, nhưng quả thực ông ta đã có người phụ nữ khác, hơn nữa không phải là một người.”.
TruyenHDSắc mặt của Lôi Thành vẫn rất kỳ lạ.
Nghe thấy những lời Ngô Thần nói, vậy có vẻ như việc đưa thẳng đoạn video đó cho Hồ Hỉ Lâm xem cũng không sao cả. Mặc dù ông ta sẽ tức giận, nhưng cũng không đến mức quá sốc, suy cho cùng, bản thân ông ta cũng nɠɵạı ŧìиɧ.
Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Làm sao Hồ Hỉ Lâm có thể giữ bí mật chuyện này tốt như vậy?
Thực ra không chỉ là Hồ Hỉ Lâm, mà cả Tiền Thụy Linh cũng vậy, cả hai vợ chồng họ đều nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng đều giữ bí mật vô cùng tốt! Không có một chút tin đồn nào, thật sự rất lạ.
Nhìn vẻ mặt của Lôi Thành, Ngô Thần biết rằng trong lòng Lôi Thành đang nghĩ gì.
Anh cũng không vòng vo với Lôi Thành làm gì.
“Hồ Hỉ Lâm và Tiền Thụy Linh đã ký một thỏa thuận trước khi kết hôn.” Ngô Thần nhìn Lôi Thành và nói: “Sau khi kết hôn, bên nào nɠɵạı ŧìиɧ thì phải tay trắng ra đi.”
Lôi Thành trợn to hai mắt, lại sững sờ.
Chuyện thỏa thuận trước khi kết hôn này, ông ta chưa từng nghe nói.
Nghe những gì Ngô Thần nói, vậy hai người Hồ Hỉ Lâm và Tiền Thụy Linh đều nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng nguyên nhân phải giữ bí mật thật nghiêm ngặt đã được tìm ra! Họ đều sợ bị đối phương biết rằng bản thân mình đã đi nɠɵạı ŧìиɧ, vô cùng sợ là đằng khác.
Theo như những gì Lôi Thành biết, cổ phần trị giá hơn ba tỷ ở điện tử Hỉ Thụy mà Hồ Hỉ Lâm đang nắm giữ thực chất là tài sản chung của vợ chồng, là hai vợ chồng họ đã cùng nhau gây dựng trong suốt hai mươi năm qua, nhưng cổ phần chỉ đứng tên Hồ Hỉ Lâm mà thôi.
Vì vậy, từ góc độ khác mà nói, đoạn video do Ngô Thần quay được là bằng chứng chứng minh Tiền Thụy Linh đã nɠɵạı ŧìиɧ, rất có khả năng sẽ khiến Tiền Thụy Linh tay trắng ra đi khi ly hôn.
Đoạn video đó thật sự có giá trị.