Trong trang viên có một biển hoa hồng, tự nhiên mọi người đều biết.
Kể từ ngày này, mọi người đều nhận thấy bầu không khí trong trang viên hoàn toàn khác - không, cần phải nói rằng bầu không khí giữa Yến Khâu và Lục Kiều hoàn toàn khác nhau.
Yến Khâu cũng nhận ra điều đó, nhưng thấy rằng Lục Kiều có vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng anh không chỉ ra.
Lục Kiều và Yến Khâu sáng nào cũng lên đường đến quân đội, Lục Kiều đến gặp Diệp Lan, Yến Khâu đi làm việc khác, buổi tối hai người cùng nhau về nhà.
Diệp Lan đã có thể hoàn toàn chỉnh sửa một mình được rồi rồi, phần lớn thần thức bị hỏng đều có thể tự mình sửa chữa, chỉ có một số trường hợp phức tạp hơn, Lục Kiều vẫn cần phải dẫn đầu. Và Diệp Lan không dừng lại, và đã bắt đầu dạy những người thao túng tinh thần bên dưới, cố gắng để nhiều người thao túng tinh thần thành thạo khả năng này càng sớm càng tốt.
Vào ngày này, Lục Kiều từ biệt đám người Diệp Lan, khi ra khỏi cổng bệnh viện quân đội, nhìn thấy người đàn ông đang chờ trước máy bay, hai mắt sáng lên, lon ton chạy tới.
Kỷ Trúc Quân hôm nay tình cờ gặp Yến Khâu và đang nói chuyện với anh ấy, khi anh ta thấy Lục Kiều chạy đến, liền dừng cuộc nói chuyện, nhìn Lục Kiều với khuôn mặt đỏ bừng đứng trước mặt Yến Khâu, và nhìn bạn mình với đôi lông mày dịu dàng, tsk tsk , bầu không khí có vẻ khác so với trước đây, phải không?
Lục Kiều chào Kỷ Trúc Quân, và Yến Khâu đưa tay lên gỡ những thứ bẩn trên tóc cho Lục Kiều. Lục Kiều vò đầu bứt tóc, cư xử rất tốt.
“Vừa rồi anh muốn nói gì?” Yến Khâu hỏi Kỷ Trúc Quân mà không nhìn lại.
Kỷ Trúc Quân nhìn cậu chằm chằm và tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Tôi muốn nói về Lục Kiều.”
Nghe thấy tên mình, Lục Kiều dời mắt khỏi Yến Khâu và nhìn Kỷ Trúc Quân ngây người.
Yến Khâu nghe vậy, bình tĩnh bỏ tay xuống, hỏi: "Làm sao vậy?"
Kỷ Trúc Quân xua tay: "Hai người không sống trong quân đội nên tôi không biết. Hai ngày nay, một số tin đồn khó chịu đã lan truyền, nói rằng cậu có quan hệ không bình thường với Lục Kiều, và cậu đã hạ quyết tâm nhường vị trí phụ tá cho Lục Kiều. Ngồi đi, lần này những người khác đều chạy theo — nghĩa là cậu định mở cửa sau cho Lục Kiều. "
Mặt Lục Kiều sa sầm:" Ai đã phát tán tin đồn này ra ngoài?
"Tôi không biết, khi tôi nghe điều đó, tin đồn đã lan truyền khắp nơi. ”Kỷ Trúc Quân nhún vai.
Lục Kiều nhớ tới lần trước tên tóc vàng cũng nói như vậy, trong lòng có chút tức giận. Lục Kiều biết mối quan hệ của cậu và Yến Khâu khác nhau, và việc thu hút sự chú ý là chuyện bình thường, nhưng họ không hiểu tính cách của Yến Khâu sao? Yến Khâu làm thế nào có thể làm một điều như vậy!
Kỷ Trúc Quân thở dài và nói, "Dù sao thì hai người cũng nên chú ý. Nếu cậu đến quá gần địa điểm đánh giá vào ngày mai— "
" Chuyện gì sẽ xảy ra?" Yến Khâu nhẹ ngắt lời anh.
Kỷ Trúc Quân và Lục Kiều đều sững sờ.
Yến Khâu nắm lấy tay Lục Kiều, bình tĩnh hỏi: “Nếu tôi thích Lục Kiều thì sao?”
Kỷ Trúc Quân đã biết Yến Khâu nhiều năm, và anh ta khỏi bối rối trước câu hỏi tu từ của Yến Khâu, a chút bất lực.
Lục Kiều đỏ mặt ngay lập tức khi nghe những lời của Yến Khâu, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu hiểu Yến Khâu muốn nói gì.
Lục Kiều nhếch môi nói: "Dù sao cũng có phần đánh giá thực lực đúng không? Chỉ cần ta có thể đạt được hạng nhất, bọn họ sẽ không nói gì!"
Có giỏi đối mặt với cậu nè.
Giờ phút này, thanh niên ánh mặt trời, trong mắt sáng ngời mang theo quyết tâm cùng tự tin.
Yến Khâu nhìn người trước mặt với nụ cười trong mắt.
Nghe thấy lời nói của Lục Kiều, Kỷ Trúc Quân cũng mỉm cười.
Hai năm trước, anh tận mắt chứng kiến
tinh thần thanh cao của người thiếu niên này đang bị bệnh tật bào mòn, không khỏi lộ ra vẻ tràn đầy hi vọng, nhưng đáy mắt lại là vẻ hoang mang cùng kiệt quệ.
Nhưng giờ đây, Lục Kiều tự tin và mạnh mẽ ấy cuối cùng đã trở lại.
Anh ta cười khúc khích và nói, “Về mặt lý thuyết thì là như vậy, nhưng một số mục đánh giá sức mạnh của phụ tá hơi đơn lẻ, và nhiều người có thể không bị thuyết phục về em, đặc biệt là nếu họ đã nhìn em với thành kiến.
“Hãy yên tâm, họ sẽ bị thuyết phục.”Yến Khâu nói.
Kỷ Trúc Quân nghe vậy có chút khó hiểu, sau vài giây, anh ấy đáp lại và hỏi: "Cậu nhận được tin tức gì rồi? Hệ thống đánh giá năm nay có thay đổi không?"
Yến Khâu liếc nhìn anh, và Kỷ Trúc Quân nhớ rằng anh ta cũng là một trong những người sẽ được đánh giá, tất nhiên Yến Khâu làm sao có thể tiết lộ loại tin tức này cho anh ta, lập tức cười chế nhạo hai lần: "Không sao, không sao cả, cậu hiểu rõ những gì tôi đã nói với cậu."
Bằng cách này, anh ta không thể chờ đợi để xem vở kịch - hoàn toàn là Kỷ Trúc Quân, người không có ý thức tự giác của đối thủ cạnh tranh, nghĩ như vậy.
*
Hôm nay, Lục Kiều kết thúc sớm, hai người không có về Yến gia ngay lập tức, Yến Khâu dẫn Lục Kiều đi tìm một bãi tập trống.
“Thật sự giống như lời Kỷ Trúc Quân nói, hệ thống đánh giá của phụ tá sắp thay đổi?” Lục Kiều khi thay quần áo hỏi: “Mọi người không biết sao?”
Yến Khâu gật đầu: “Đến hiện trường ngày mai em mới biết được phương pháp đánh giá mới. ”
Vậy đó.
Lục Kiều không hỏi thêm câu nào, suy nghĩ xong liền xoay người nói: “Đừng lo lắng, cứ chờ em đảm nhiệm vị trí phụ tá cho ngươi!”
Yến Khâu cười nói, ấm áp nói: “Anh chưa bao giờ lo lắng về điều này. "
Lục Kiều vui vẻ lắng nghe, và sau khi đi đến trung tâm của sân tập, vẻ mặt của cậu trở nên bình tĩnh:" Em đã sẵn sàng, lên đi nào! "
Và sau khi hai người chiến đấu, mắt Lục Kiều sáng lên trong vòng vài giây.
Lần trước khi luyện tập với Yến Khâu, cậu cảm thấy rõ ràng rằng Yến Khâu đã có thể xử lý cậu một cách dễ dàng, và cậu không có đủ sức để chống lại Yến Khâu.
Khí huyết trong cơ thể Lục Kiều hưng phấn, không ngừng tăng nhanh nhịp độ cùng tốc độ ra đòn, mặc dù bị cậu hết lần này tới lần khác chặn lại, nhưng hắn đã có dấu hiệu rút lui rồi!
Lục Kiều ra đòn mạnh m , và sau một cú đá tròn đột ngột, cậu thở hổn hển, "Anh nhường em?!"
Yến Khâu giơ cánh tay lên chặn cậu: "Không."
Yến Khâu không nhường cậu, lờ mờ cảm thấy rằng cậu và Yến Khâu đang có xu hướng đồng đều!
Cậu không còn mù quáng rơi sau lưng Yến Khâu!
Ý nghĩ này xẹt qua, Yến Khâu thấp giọng nói: “Có sai sót lộ ra.”
Một giây tiếp theo, Lục Kiều kêu lên, bị tay trái của Yến Khâu bắt lấy, hai người ngã xuống đất ầm ĩ!
Lục Kiều thở hổn hển, nằm trên mặt đất, còn Yến Kiều ở phía sau giữ chặt tay: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Lục Kiều áp trán xuống đất cười khẽ, mặc dù lần nữa cậu lại thua Yến Khâu, nhưng giọng nói của cậ tràn đầy vui mừng: "Em đang nghĩ ... Em dường như cuối cùng cũng làm được ..."
Yến Khâu đang định hỏi "cái gì" thì nghe thấy Lục Kiều nói tiếp: "... Em cuối cùng thì em cũng có thể đuổi kịp anh rồi… ”
Đồng tử của Yến Khâu đột nhiên co rút lại.
Có lẽ sau bao nhiêu năm vất vả cuối cùng cũng đợi được ngày này, Lục Kiều tâm trạng vừa kích động vừa phức tạp, không khỏi nói: "Từ ngày gặp được anh, trong lòng em đã có mục tiêu này. Khi em ngã bệnh hai năm trước, suy nghĩ này vẫn luôn canh cánh trong lòng, thật ra, nếu không phải vì suy nghĩ này, nếu không phải anh vội vàng quay lại nói với em câu đó, có lẽ em đã không có thể sống sót, Yến Khâu, không có anh, em-- ”
Lục Kiều đột nhiên run rẩy, và giọng nói của cậu đột ngột kết thúc.
Bởi vì cậu cảm thấy sau gáy có thứ gì đó mềm mại, ấm áp, dịu dàng, có một luồng điện nhỏ, xông thẳng vào tim cậ.
"Anh luôn tin rằng em có thể làm được," cậu nghe thấy người đàn ông nói nhẹ nhàng, "Lục Kiều, em rất mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn cả anh."
Phải mất một lúc, Lục Kiều mới tìm được giọng nói của chính mình, nhẹ nhàng: “… Anh đang muốn lấy lòng em sao?”
“Không.” Yến Khâu mỉm cười, ghé vào tai Lục Kiều thì thầm điều gì đó.
Sau khi Lục Kiều nghe thấy điều này, đôi mắt của cậu mở to và hơi rùng mình.
Yến Khâu nói với cậu, bởi vì anh đã phục tùng em.
Phạm quy, quá phạm quy rồi, sao anh ấy có thể nói lời yêu kiểu này bất cứ lúc nào.
Ánh mắt luôn lạnh lùng đó, thật sự là giả tạo.
Lục Kiều hai má nóng rực, rũ mắt xuống, hai tay vặn vẹo.
Yến Khâu thả cậu ra, Lục Kiều ngồi dậy, im lặng nhìn Yến Khâu trong hai giây, sau đó xấu hổ nhìn đi chỗ khác, và thì thầm, “Em đã làm xong chiếc áo len, tối nay… anh thử nó.”
Yến Khâu nghe lời, đang định gật đầu, đột nhiên nhận thấy đôi mắt đỏ bừng vì ngại ngùng của Lục Kiều, liền sững sờ.
Sau khi hiểu được ý của Lục Kiều, đôi mắt Yến Khâu tối sầm lại.
Anh siết chặt cơ thể, khàn giọng nói: “Được rồi.”
*
Về tình yêu, Lục Kiều thực sự là một người mới vào nghề.
Cậu biết Yến Khâu vẫn đang kìm chế, mặc dù anh ấy đã tỏ tình với cậu, nhưng Yến Khâu cũng không có hành động vượt quá quy chuẩn, bởi vì Yến Khâu đã nói sẽ đợi cậu suy nghĩ. Thế nên hai người mới thân thiết như vậy, nhưng không có phát triển thêm nữa.
Nhưng nếu thực sự yêu thì chắc chắn sẽ là ... hôn và ôm hay sao?
Lục Kiều thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ chấp nhận mối quan hệ với Yến Khâu nhanh chóng như vậy, nhưng cậu thực sự muốn thử nó ngay bây giờ. Cảm giác thật tuyệt khi được ở bên cạnh Yến Khâu, nghĩ kỹ lại thì sau cái chết của gia đình của cậu, khoảng thời gian ở bên cạnh Yến Khâu thực sự là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Lục Kiều. Cảm giác này có ý nghĩa gì, đã rõ chưa?
Vì vậy, vào ngày nhận được món quà là biển hoa hồng, Lục Kiều đã hạ quyết tâm rằng cậu sẽ yêu Yến Khâu!
Nhưng thứ nhất, Lục Kiều là một người mới, và cậu rất nhút nhát về vấn đề này, cậu không biết làm thế nào để chủ động nói chuyện với Yến Khâu. Thứ hai, Lục Kiều cảm thấy rằng cậu phải có trách nhiệm với mối quan hệ giữa cậu và Yến Khâu. Nên mấy ngày nay Lục Kiều đã kiểm tra rất nhiều thông tin mà những người đồng tính cần chú ý khi kết thân với nhau, trong đó có ... ừm, kiến
thức song tính, không, đồng tính?
Thật quá xấu hổ, nhưng Lục Kiều cảm thấy mình đã chuẩn bị đầy đủ, áo len cũng đã hoàn thành xong, vì vậy Lục Kiều cảm thấy mình gần như nên trả lời Yến Khâu.
Bất kể thế nào, cậu cũng phải cho Yến Khâu biết ... Họ có thể làm những việc mà người yêu có thể làm, đúng không?
Vừa rồi Lục Kiều cố gắng ngầm ám chỉ rằng Yến Khâu quá thông minh, hắn thật sự hiểu được, Lục Kiều cũng cảm thấy được chính mình rất tuyệt, cậu làm được!
Nghĩ đến đây cả người cao hứng, trên đường trở về vừa thẹn thùng vừa hưng phấn, cũng không biết đêm nay phát sinh chuyện gì ... Chờ đã, anh ấy có phải biến sắc! !
Yến Khâu dọc theo đường đi không nói nhiều, nhưng bàn tay đang ôm Lục Kiều lại đầy sức mạnh mơ hồ.
Hai người ngầm trở về Yến gia, trời đã tối, vừa mới ăn cơm chiều, cha và mẹ Yến đang ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Mẹ Yến đã nộp đơn lên cục quân sự, nhiệm vụ đóng quân ở biên giới có thể tạm gác lại, có thể cùng chồng ở nhà một thời gian. Trong khoảng thời gian này, cha Yến tập trung vào việc hồi phục cơ thể, cũng không để ý nhiều đến việc phụ nên ông và mẹ Yến khá nhàn nhã.
Nhìn thấy bọn họ quay lại, mẹ Yến cười nói: “Các con đã về rồi!”
Yến Khâu đáp, mẹ Yến nhìn kỹ hơn và nghi ngờ hỏi: “Hai người… có nóng không?”
Lục Kiều và Yến Khâu "... ..."
Cả người lúc này đều có chút đổ mồ hôi, không chỉ có Lục Kiều đỏ mặt, trên mặt Yến Tình cũng có chút bất an.
Lục Kiều cúi đầu, luôn cảm thấy dưới ánh mắt sắc bén của mẹ Yến, một cỗ du͙© vọиɠ của mình sắp bị bại lộ!
Yến Khâu bình tĩnh nói, "Con chỉ mới tập luyện một chút, và có một chút mồ hôi."
Yến Khâu gật đầu, sau đó cùng Lục Kiều đi vào nhà vệ sinh.
Mẹ Yến nuốt nước bọt nheo mắt nói: “Còn chưa đến bảy giờ?”
Hai đứa cứ phải nắm chặt tay như vậy để đi vệ sinh sao?
Hai đứa không thèm ngoảnh lại, nhưng khi giọng mẹ Yến vừa đáp xuống thì cả hai cùng buông tay bước nhanh vào phòng tắm trong im lặng.
Cha Yến và mẹ Yến nhìn nhau.
Sau khi ngồi vào bàn ăn tối, cha Yến và mẹ Yến vẫn đang nói chuyện gì đó, Yến Khâu và Lục Kiều đang ăn.
Lục Kiều ăn nhanh không ngừng, không biết là đói quá hay là muốn mấp máy miệng để xua đi chút tưởng tượng bất an trong đầu.
Mặt khác, Yến Khâu đã uống nước nhiều lần, và cốc nước đã cạn đáy trước khi anh ăn xong.
Mẹ Yến nhướng mày.
Sau khi Lục Kiều ăn xong, anh ấy lo lắng và ngoan ngoãn nói: “Em-Em ăn xong rồi.”
Yến Khâu cũng đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: “Anh cũng ăn xong rồi.”
Lục Kiều xấu hổ nhìn Yến Khâu
Yến Khâu cũng nhìn Lục Kiều với đôi mắt sâu thẳm.
Mẹ Yến đột nhiên cảm thấy răng hơi nhức, vừa định nói thì cha Yến đặt đũa xuống, lau miệng nói: "Cha cũng ăn xong rồi, Yến Khâu, con vào phòng làm việc với cha trước, cha có chuyện muốn nói với con. "
Mẹ Yến:" ... "
Yến Khâu và Lục Kiều:" ... "
Yến Khâu quay đầu im lặng và nhìn cha mình. Khoé miệng giật giật.
Yến phụ sửng sốt một chút: “Làm sao vậy, ngươi sao lại nhìn ta thế này?”
Ánh mắt Yến Khâu quá mức trần trụi trần trụi, Lục Kiều không muốn hai vị trưởng lão để ý cái gì, tưởng nhầm họ đã rất lo lắng cái gì, và nhanh chóng nháy mắt với Yến Khâu.
Yến Khâu hít sâu một hơi, dừng lại, đứng dậy đi về phía Cha Yến, giúp hắn đẩy xe lăn, trước khi xoay người nói với Lục Kiều, "Chờ ta trong phòng."
"Được ..." Lục Kiều ngây ngô đáp lại.
Nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của mẹ Yến, "Ba" của Lục Kiều đỏ mặt, cậu bật dậy thì thào nói: "Con, con đi tắm trước ..."
"Được rồi" Mẹ Yến cười hiền hậu, "Tắm rửa thật thoải mái. "
" ... "Lục Kiều luôn cảm thấy trong lời nói của mẹ Yến có cái gì đó không đúng, cuối cùng đỏ mặt nhẹ gật đầu, lên lầu như chạy trốn.
Khi cậu lên lầu, mắt Mẹ Yến loé lên.
Cô vẫy tay với người quản gia, và khi người quản gia đến gần, cô ấy hỏi: “Có bαo ©αo sυ trong phòng của Yến Khâu không?”
Quản gia chớp mắt: "Ta đã chuẩn bị xong, thiếu gia biết."
Quả nhiên là người đàn ông đã ở với họ hàng chục năm, anh ta thật thông minh.