Chương 3

Trang viên nhà họ Yến thật sự rất lớn, ngay khi Lục Kiều bước xuống khỏi máy bay đã bị choáng ngợp bởi nơi trông giống như cung điện này, chỉ biết đứng ngốc lại một chỗ.

Yến Khâu cười và nói: "Ngu ngốc? Em làm gì ở đó?"

... Lục Kiều nhanh chóng lấy lại dáng vẻ như một người dân quê vào thành phố, và chạy theo bước chân của Yến Khâu.

“Mẹ anh có ở đây không?” Cậu hỏi Yến Khâu.

“Không có, mẹ hiện vẫn còn ở biên giới, ở đây chỉ có hai chúng ta,” Yến Khâu đi bên cạnh cậu, “Em muốn ăn gì cho bữa tối?”

“Em có thể ăn những gì em muốn không ?” Lục Kiều nhìn lên và hỏi, chênh lệch chiều cao giữa hai người quả thực càng thêm nới rộng, điều này khiến Lục Kiều rất để ý.

Lục Kiều phần lớn ăn thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, đã lâu không được thưởng thức đồ ăn bình thường nên lời nói của Yến Khâu khiến Lục Kiều cảm thấy có chứt hứng khởi.

Yến Khâu vẫn đang nói đùa: “Ừ, em muốn ăn gì thì ăn.”

Lục Kiều nuốt nước bọt, ủ rũ nói: “… Thật ra chỉ cần cho em túi dinh dưỡng là được.”

Yến Khâu nhướng mày: “Không cần, em có thể lựa chọn món ăn để nhà bếp nấu. ”

Lục Kiều ôm ngực, bất ngờ ập đến khiến cậu nhất thời không nói ra được tên món ăn.

Chiều tối gió thổi.

Lục Kiều tóc hơi dài, còn chưa khô hẳn, bị gió thổi hơi rối tung.

Yến Khâu nhìn chằm chằm người bên cạnh, đưa tay lên vuốt nhẹ tóc của cậu, lại nói: “Em muốn ăn gì đây, Lục Kiều, em cứ nói món mà em muốn ăn nhất đi.”

Lục Kiều từ bỏ giãy giụa, hung hăng ôm lấy bụng, chảy nước miếng yếu ớt nói: "Em muốn ăn gà rán, một con gà rán nguyên con, bọc da giòn và rắc ớt bột!

Món này thật sự không tốt cho sức khoẻ hiện giờ của Lục Kiều, tuy nhiên lời đã nói ra nên không thể thu hồi được, mà Yến Khâu lại mê mẩn Lục Kiều nên cũng không quản nữa.

Nhà họ Yến thuê rất nhiều người hầu, Lục Kiều và Yến Khâu tay trong tay bước vào biệt thự, dọc đường họ là tâm điểm chú ý, đôi mắt đó là kinh ngạc hoặc là tò mò hoặc là đàm tiếu, khiến Lục Kiều có chút xấu hổ. .

Cậu liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của Yến Khâu và mình, sau đó liếc nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Yến Khâu, trong lòng có chút rối rắm.

Trước bữa ăn, Yến Khâu yêu cầu quản gia lấy một bộ quần áo ở nhà mà Lục Kiều có thể mặc, sau đó đưa Lục Kiều vào phòng tắm và để cậu ấy sấy tóc. Bởi vì hai người không thể tách ra, người đàn ông phải đứng bên cạnh cậu, vòng tay ôm ngực và chờ đợi, ngón chân chạm vào gót chân của Lục Kiều.

Lục Kiều sấy tóc trước gương, liền nghe thấy tiếng máy sấy tóc "Ầm ầm".

Tóc thật dài ... Gần như toàn bộ tóc của cậu trong hai năm qua đều được cắt tỉa với sự giúp đỡ của người phụ trách. Tay nghề của phó phụ trách cũng có chút vụng về, khi nào có thể quay trở lại sân huấn luyện, hãy làm phiền giám đốc ...

Trong lúc thổi, cậu vô tình nhận thấy ánh mắt của người đàn ông trong góc gương, và sửng sốt.

Đèn trong phòng tắm hơi lờ mờ, ánh sáng mờ mịt, người đàn ông trong gương có lông mày đẹp như tranh vẽ, ánh mắt lãnh đạm và tập trung, chỉ nhìn thẳng vào anh ...

Động tác của tay Lục Kiều chậm hơn một nhịp.

Sau khi người đàn ông và cậu nhìn mình trong gương, hắn không quay đi chỗ khác.

Một giây tiếp theo, người đàn ông bỏ hai tay xuống và tiến lại gần một bước bằng chân còn lại.

Hắn đứng sát bên cạnh Lục Kiều bên cạnh, gần trong tầm tay.

Lưng của Lục Kiều không khỏi cứng lại.

Trong gương, ngọn tóc của cậu vừa chạm vào cằm Yến Khâu.

Cậu lẳng lặng che tay cầm máy sấy tóc, đầu ngón tay run lên.

... Ngay sau đó, máy sấy tóc trong tay cậu bị lấy đi, năm ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông còn lại luồn vào trong tóc cậu.

Tiếng "ầm ầm" tiếp tục vang lên.

Lục Kiều tỉnh táo lại, trong cổ họng nói: "... Để em tự mình làm."

Người đàn ông liếc nhìn cậu và nói: “Nước bắn tung tóe.”

Lục Kiều: “...”

Lục Kiều: “Uh, tôi xin lỗi.”

Chờ đã, mái tóc ngắn của cậu sau khi khô lâu như vậy sẽ bị nước bắn tung tóe? Cũng có văng đến Yến Khâu? Tôi không biết ... Vì vậy, không còn cách nào khác cậu vẫn phải để Yến Khâu sấy tóc.

Sau khi sấy xong, quản gia đưa quần áo vào, là một bộ đồ ngủ có cài cúc, Lục Kiều vừa mặc vào áo sơ mi, người đàn ông liền hướng về phía cậu, cụp mắt xuống giúp cậu cài từng cúc áo một.

Lục Kiều: "..." Cậu lẳng lặng nhìn nam nhân.

Nam nhân không khỏi nâng lên mi mắt: “Nhìn xem anh đang làm gì, em đi thay quần đi.”

Lục Kiều: “...”

... Cứ tự nhiên như vậy sao? !

Lục Kiều vô cùng sửng sốt.

Cậu đã sống cho đến ngày nay, và đã từng được hưởng sự phục vụ như thế này từ bà của cậu. Yến Khâu có tính cách chu đáo như vậy không? Không, cậu chưa từng thấy nó như thế này năm năm trước!

Sau khi mặc quần vào, Lục Kiều chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi: “Anh… chưa tắm à?”

Cậu đã tắm rồi, và cậu ấy thực sự không muốn tắm lần thứ hai, nhưng giờ hai người đã bị khóa rồi. Vậy đến lúc hắn đi tắm, hai người phải dính nhau đứng dưới vòi hoa sen à…

Lục Kiều không khỏi nghĩ đến hình ảnhhai người đàn ông to lớn trần trụi bôi sữa tắm phải nắm tay, cậu lại xấu hổ hình ảnh trong đầu.

Yến Khâu nghe xong liếc mắt nhìn cậu, tựa hồ biết cậu đang nghĩ gì, nhếch môi cười, nụ cười có phần ý tứ.

A, tôi thực sự không có ý đó! Lục Kiều khóc trong lòng.

Một giây tiếp theo, người đàn ông chậm rãi nói: “Anh vừa mới luyện tập trước buổi họp, đã tắm sạch sẽ rồi.”

Lục Kiều : “...”

Lục Kiều : “Vậy anh cười cái gì vậy?”

Yến Khâu chỉ cười mà không trả lời, và lại nắm lấy tay Lục Kiều dẫn cậu đến phòng ăn.

Tên này tuyệt đối là đang trêu chọc hắn!