Chương 10

Sau khi đóng cửa, cậu vỗ tay, bình tĩnh nhìn hai chị em: “Được rồi, chúng ta bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ, sau đó sẽ huấn luyện một đối một khi sẵn sàng.”

Chris và Ellies nhìn cậu mà nghiến răng, giống như nhìn con quỷ độc ác nhất của thế kỷ.

Hai giờ sau -

Một thông mới đã được thay đổi trên TV và tin tức thời gian thực trong Liên minh vũ trụ liên tục được phát đi.

Ellie đã gục đầu, nằm trên mặt đất với hình dáng "chữ đại ", triệt để bị đánh ngã.

( Chứ đại là như này nè ‘大’ nằm kiểu giang hai tay hai chân á)

Chris gầm lên, quay lại và vung tay với Lục Kiều, nhưng bị Lục Kiều đánh trượt và nắm lấy cánh tay của anh ấy! Chris quay người mạnh mẽ phản công, hai người liên tục đánh qua lại, trong phòng học tràn ngập tiếng thở dốc và đánh nhau.

Mặc dù chiến tranh giữa các vì sao dựa trên công nghệ và hỏa lực, các năng lực của các chiến binh cũng rất quan trọng. Sau khi người lính quen với trạng thái được kết nối với tế bào thần kinh của thợ máy, mọi thứ phụ thuộc vào hiệu quả chiến đấu của chính anh ta - vì vậy kỹ năng thể chất là một môn học không thể thiếu đối với người lính.

Một số tướng lĩnh thậm chí không nhìn vào khía cạnh khác của thành tích binh lính khi chọn người, mà chỉ tập trung vào khả năng chiến đấu cá nhân của binh lính - đây thực sự là một sự khác biệt về tài năng.

Sau khi đánh tới đánh lui một lần nữa, Lục Kiều nắm lấy hai tay của Chris và đè anh ta xuống đất!

Cơ bắp của Chris căng phồng, anh gầm lên và vùng vẫy cố gắng gượng dậy, nhưng Lục Kiều đã đè chặt anh khiến anh không thể động đậy! Cuối cùng anh cũng bỏ cuộc và ngã hẳn xuống đất, thở hổn hển và người đổ đầy mồ hôi.

Lục Kiều cũng đổ mồ hôi rất nhiều, nhưng so với Chris và Ellie, tình trạng của cậu vẫn tốt hơn nhiều.

Cậu hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, sau đó cúi đầu, chậm rãi nói vào tai Chris, “Nhớ nhé, tôi cũng sẽ tự nhập ngũ bằng chính thực lực của mình.”

Chris sững người một lúc, những lời này, đáp lại những lời mỉa mai khi hai chị em họ bước vào cửa vừa rồi.

Anh ta nghiến răng, và cố gắng đứng lên một lần nữa, nhưng anh vẫn không nhúc nhích nổi!

Chris chỉ đơn giản là không hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh chàng này. Anh và Ellie đã được đào tạo chuyên nghiệp từ khi còn nhỏ, và sau khi vào Học viện Hoàng gia, họ là một trong những học sinh giỏi nhất trong những học sinh cùng một lớp.

Bọn họ làm sao có thể đến một trường huấn luyện ở nông thôn, nhờ người chú được cha mẹ biết đến, còn có người bọn họ không thể đánh bại! Không thể tin được!

Anh chàng này có di truyền tốt không? Anh ta có được đào tạo như họ ngay từ khi còn nhỏ chưa? Ăn những thức ăn tốt? Đi học một trường tốt hơn họ? Cái nào tốt hơn chúng! Chú của người phụ trách có gen chủng tộc chiến đấu rất mạnh, họ bị thuyết phục, nhưng còn Lục Kiều thì sao? Anh ta chỉ có một gen gia đình lông vũ, không có gì cả, và anh ta thậm chí không thể kiểm soát nó - một người như vậy thực sự có thể nghiền nát họ? !

Chris cảm thấy như thể khuôn mặt của mình đang bị dẫm lên! Anh ấy không cảm thấy đầu hàng chút nào, chỉ thấy bực mình!

Đúng lúc này, trong tin tức truyền đến giọng nói của phóng viên truyền đến tai hai người, trong đó có nhắc tới từ "Yến Khâu".

Hai người vô thức quay đầu lại, và nhìn thấy trong màn hình ba chiều, dưới ánh đèn truyền thông "tanh tách", Hoàng đế bệ hạ đang gặp gỡ các thủ lĩnh của một quốc gia có ngôi sao nào đó trong liên minh, Yến Khâu đang mặc một bộ quân phục , đứng sau lưng hoàng đế cách đó không xa, vẻ mặt lãnh đạm, tư thế cao thẳng, khí phách anh hùng.

Lục Kiều hơi ngạc nhiên, anh ấy đến dự một dịp quan trọng nhanh như vậy, lại làm ra vẻ không quan tâm có mở khóa hay không!

Cảm thấy sức lực của Lục Kiều bị nới lỏng, Chris nhớ tới điều gì đó liền chế nhạo: "Ồ ... vào quân đội thì vào quân đội, nhưng anh không nghĩ rằng mình có thể so sánh với Nguyên soái Yến Khâu vào quân đội đúng không?" ? ”

Lục Kiều ngẩn người ra.

"Lục Kiều, nếu muốn coi Nguyên soái Yến Khâu là đối thủ, còn lâu mới có thể!"

Sau khi Chris và Ellie bị Lục Kiều đè bẹp lần đầu tiên, họ không bị thuyết phục và đi tìm hiểu về anh ta thì tự nhiên, họ biết rằng Lục Kiều có liên hệ với Yến Khâu vì cuộc thi, và thậm chí còn coi Yến Khâu như một đối thủ cạnh tranh. Chỉ là đây là một trò đùa với họ.

Yến Khâu là ai? Lúc đầu ở Học viện Hoàng gia, anh ấy là một huyền thoại, anh ấy, em gái anh ấy và cả trường đều tôn sùng anh ấy, quyền lực của Yến Khâu là tuyệt đối, nhưng Lục Kiều là cái gì? Chỉ là người đến tham gia cuộc thi với yến Khâu, và cậu cảm thấy mình có thể so sánh với Yến Khâu?

Nghiêm túc mà nói, cậu thậm chí không nghĩ rằng Yến Khâu sẽ còn nhớ nhân vật Lục Kiều!

Cách đây 50.000 năm ánh sáng -

Cuộc họp kết thúc sớm, bữa trưa của các nhà lãnh đạo, Yến Khâu không còn đi cùng với lý do anh còn nhiều việc phải giải quyết.

“Trở về quân đội trước.” Ngồi ở trong phi cơ nói chuyện phi công, Yến Khâu nâng cổ tay lên liếc nhìn thiết bị liên lạc của anh ta.

Bây giờ là mười giờ rưỡi.

Anh nghĩ về điều đó và quay số đầu cuối của Lục Kiều, đó là một cuộc gọi video.

Trong một giây, cuộc gọi điện video của anh ấy chỉ đơn giản là bị ngắt máy bởi bên kia.

Yến Khâu: “...”

( Ôi bé ơi, sao lại tắt máy cuộc điện thoại của chồng thế con !!!)

Trong sân huấn luyện, Lục Kiều cởi thiết bị liên lạc trên cổ tay, ném qua một bên, trầm mặc nhìn Chris, giọng điệu lạnh lùng: “Còn sớm, lại tới, đứng dậy!”

Chris nằm trên mặt đất, như một con lợn chết.

*

5 giờ chiều

Phía sau phòng đào tạo, trong một lớp học.

Một bóng người dựa vào cửa, nhìn Lục Kiều không ngừng quăng bao cát trước mặt.

"Đã đến lúc phải dừng lại rồi. Tiếp tục luyện tập sẽ không tốt cho cơ thể của cậu", người phụ trách uể oải hỏi.

Những lời của Chris vẫn còn văng vẳng trong tâm trí cậu, không thể nào loại bỏ được.

Người phụ trách lại nói: "Có gì đáng phải tức giận như vậy? Hãy kể tôi nghe chuyện đó với chú tôi?"

Lục Kiều im lặng một lúc rồi hỏi: "Tại sao bệnh rối loạn di truyền của tôi không thuyên giảm ?" bất kỳ gen nào hoặc kết hợp di truyền, các triệu chứng của mỗi người là khác nhau.

Gen gây rối loạn trong cơ thể Lục Kiều là gen kiểm soát đôi cánh của cậu, và các triệu chứng cụ thể rất rõ ràng - đôi cánh của Lục kiều đã mọc lên kể từ khi cơn sốt hạ xuống, nhưng chúng chưa bao giờ nằm

trong tầm kiểm soát của cậu cả.

Trong hai năm qua, ngoài việc uống thuốc, Lục Kiều còn thực hiện các khóa huấn luyện chữa rối loạn di truyền - loại bệnh này có thể được hỗ trợ bằng cách điều chỉnh thể trạng - với hy vọng có thể chữa khỏi càng sớm càng tốt, nhưng có không có tiến bộ gì cả. Chu kỳ điều trị loại bệnh này còn dài, nhưng không nên giống như Lục Kiều!

Khi cậu muốn cánh xuất hiện, nó không thể ra, và khi nó không muốn cánh ra, cánh sẽ lại xuất hiện lung tung, và nó không nghe lệnh của cậu một chút nào!

Cũng giống như khoảnh khắc này -

Lục Kiều nhắm mắt lại và cố gắng vươn đôi cánh của mình, nhưng lưng của anh ấy lại không hề nhúc nhích.

Cậu nắm chặt tay.

Kế hoạch đào tạo do người phụ trách đề ra, người phụ trách là người có kinh nghiệm, không có vấn đề gì với kế hoạch đào tạo đặt ra cho Lục Kiều, vậy vấn đề ở đây là gì?

Người phụ trách liếc nhìn bóng lưng của Lục Kiều, sau đó dừng lại nói: "Triệu chứng của cậu quả thực có chút đặc biệt. Tôi đã hỏi bạn bè của mình, họ chưa từng thấy cậu như thế này."

Lục Kiều rất siêng này, uống thuốc đúng giờ theo lý thuyết có thể khỏi bệnh trong vòng 1 năm.

Sau khi luyện tập chăm chỉ nhưng vẫn bước đi, thấy mình đã 24 tuổi rồi, một năm nữa sẽ không bao giờ được vào quân đội nữa, trong lòng sốt ruột, cũng không có gì khó hiểu.

Quản giáo thở dài: “Tôi sẽ nghĩ cách, chỉ cần tôi tìm ra nguyên nhân sâu xa, vấn đề có thể giải quyết.”

Lục Kiều chỉ im lặng gật đầu.

Nhưng nếu không tìm được nguồn thì sao?

Điều gì đã xảy ra với cơ thể của mình? Cậu nên làm gì?

Một khi cậu nghĩ về những câu hỏi này, cậu sẽ rơi vào trạng thái choáng váng và trở nên bế tắc.

Sau khi người quản lý rời đi, Lục Kiều tự mình trút giận một lúc, và cuối cùng dừng lại.

Đã gần bảy giờ, các học viên đều đã rời đi, cậu thay quần áo như thường lệ, lê từng bước nặng nhọc vào nhà tắm, tắm rửa gội đầu.

Cái gì, có nghĩa là gì, “Muốn coi Nguyên soái Yến gia là đối thủ, còn kém xa.” Nếu không phải do rối loạn di truyền của tên khốn kiếp này, có lẽ… có lẽ cậu cũng đã trở thành tướng quân rồi! Tại sao không thể coi Yến Khâu là đối thủ cạnh tranh!

... bực bội thật.

Lục Kiều đau lòng dùng lưới đánh bọt bọt khắp người, đang định bật vòi hoa sen để xả hết bọt thì đột nhiên đầu choáng váng, mắt tối sầm lại rồi sáng lên— -

Một giây tiếp theo, cậu nghe thấy một câu cảm thán, và lao vào vòng tay quen thuộc với bọt tung tóe khắp người!

Lục Kiều kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Yến Khâu. Hắn đang đứng trước máy bay và có vẻ định ngồi vào đó.

Lục Kiều nghe thấy những cuộc thảo luận "rôm rả" phía sau lưng mình, có một tiếng "vo ve" trong đầu.

Cút đi! Anh ta bỏ cuộc!

Không có kết thúc! ! !

Cậu sẽ không bao giờ tắm vào giờ này một lần nào trong đời nữa! ! !

( Sao con cứ lao vào chồng con mỗi lúc con đang tắm thế, con có ý đồ gì thì nói thẳng đi nà =)))