Xe chạy vào một khu dân cư cao cấp, Trịnh An Ngữ liếc nhìn lối vào và nhìn thấy tên của khu dân cư này: Quân Lâm*Thiên Duyệt.
Quân Lâm???
Ôi trời, đây không phải là bất động sản cao cấp nổi tiếng sao?
Giá nhà của họ là cực kỳ đắt tiền!
Và nó lại gần sông nên ước tính khoảng 50.000 đến 60.000 một mét vuông không phải sao?
Trịnh An Ngữ đã ở nước ngoài được ba năm và không biết giá bất động sản ở thành phố Quảng Tùy đã tăng như thế nào. Tuy nhiên, cô cảm thấy ngân sách 1.500 tệ không đủ để thuê ở đây nên nói với giọng khó tin: “Cậu có chắc tôi có thể thuê ở đây không?”
Người nào đó gật đầu khẳng định: "Đúng vậy!"
Trịnh An Ngữ: "..."
Giỡn nhau à?
Cô nghĩ rằng thuê cả căn nhà sẽ có giá hơn 10.000 nhân dân tệ. Nếu căn hộ có ba phòng và chia đều cho hai người bạn cùng phòng còn lại, như thế nào cũng phải trả đến 5.000 nhân dân tệ?
"Văn Hàng, là một nghìn năm, không phải năm nghìn một!" Trịnh An Ngữ dùng giọng điệu yếu ớt, đáng thương nhắc nhở.
Người nào đó đảm bảo một lần nữa: “Đúng vậy, một nghìn năm, một nghìn năm trăm tệ!”
Trịnh An Ngữ lo lắng đi theo Tô Văn Hàng từ gara ngầm đến thang máy, đi thẳng lên tầng 26, dừng lại trước nhà số D. Tô Văn Hàng lấy chìa khóa từ trong túi ra và mở cửa một cách thành thạo.
Trịnh An Ngữ đi theo và thấy trong nhà trang trí theo phong cách Bắc Âu, đơn giản và ấm áp.
Tô Văn Hàng mở tủ giày ở tiền sảnh, lấy ra một đôi dép nữ màu hồng mới, đặt xuống đất rồi nói: “Đi vào đi.”
“Ồ!” Trịnh An Ngữ bắt đầu thay giày, tò mò hỏi: “Nơi này rộng bao nhiêu?”
“Một trăm năm mươi mét vuông, bốn phòng.”
"Lớn như vậy? Thế thì cả tiền thuê nhà tính ra là 20.000 tệ. Nếu có bốn người thì mỗi người chẳng phải là 5.000 tệ sao?"
Tô Văn Hàng cúi đầu nhìn cô, không đáp lại lời cô nói: “Tôi dẫn cậu đi xem phòng.”
Nói xong, anh đẩy hành lý vào một hành lang, phòng thứ hai tính từ trong cùng.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Trịnh An Ngữ sững sờ. Bên trong bày trí rất nữ tính, tường màu hồng, nội thất màu hồng, nệm màu hồng và trên giường có mấy con búp bê nhồi bông đáng yêu.
Người dì 27 tuổi là nhìn thấy cách trang trí ấm áp này thì phi thường xúc động!
“Cái này… cái này… đẹp quá đi!” Trịnh An Ngữ đi đến giữa phòng, chậm rãi quay người lại, cẩn thận ngắm nhìn bố cục: “Đèn này cũng đẹp, mộng mơ quá, chủ nhà có mắt thẩm mỹ ghê.”
"Đương nhiên." Khi Tô Văn Hàng trả lời, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Trịnh An Ngữ không để ý tới vẻ mặt đắc ý của anh, cô bước đến bên cửa sổ, nhìn thấy khung cảnh sông nước thông thoáng, cảm động nói: “Vậy mà là một góc nhìn ra sông. Tô Văn Hàng, cậu tỉnh được phòng này quá đỉnh của chóp rồi."
"Cũng tạm, 80.000 một mét vuông cho phòng nhìn ra sông."
"Tám mươi nghìn?"
Khi đến nơi, Trịnh An Ngữ ước tính giá trung bình của khu này là 50.000 đến 60.000, nhưng không ngờ nó lại là 80.000!
“Này, phòng này trị giá hơn 10 triệu sao?” Người phụ nữ sốc đến mức lời nói dường như bị thắt lại.
“Đúng vậy!”
“Thuê một tháng năm nghìn?”
“Đúng.”
“Chủ nhà bị thua lỗ à?”
"Mỗi tháng có 1500 trợ cấp khoản vay mua nhà, không lỗ, có lời."
"Cậu nghiêm túc à?" Trịnh An Ngữ cảm thấy khó tin.
Làm gì có người nào mua một căn nhà trị giá hơn 10 triệu nhân dân tệ và cho thuê với giá rẻ? Cho dù là từ thiện thì cũng không thể như thế này, đúng không?
Tô Văn Hàng lấy từ trong túi quần ra một chùm chìa khóa, giới thiệu với cô: "Đây là chìa khóa cảm biến kiểm soát ra vào cộng đồng, đây là cổng, còn đây là phòng ngủ của cậu."
Chìa khóa được giao cho người phụ nữ, với vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Chào mừng tiểu tiên nữ Trịnh An Ngữ đến ở trong nhà của tôi."
Trịnh An Ngữ sửng sốt một lúc, đôi mắt mở to, khϊếp hồn bạt vía: "Nhà của cậu?"
"Ừ."
"Một căn hộ trị giá hơn 10 triệu nhân dân tệ?"
"Ừ."
Năm ngoái Tô Văn Hàng đã mua nhà, lúc đó Trịnh An Ngữ đang ở nước ngoài, cũng không hỏi anh ấy đã mua nó ở đâu hay chi bao nhiêu. Ai có thể ngờ rằng giá bất động sản trung bình ở Quảng Tùy là 40.000 đến 50.000 nhân dân tệ, và anh chàng này đã mua một căn nhà nhìn ra sông với giá 80.000 nhân dân tệ một mét vuông, cao gấp đôi giá một tòa nhà bình thường.
"Trời ạ, Tô Văn Hàng, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà mua!" Theo như Trịnh An Ngữ biết, một năm sau khi tốt nghiệp, Tô Văn Hàng mở một công ty nhỏ, kiếm không bao nhiêu tiền. Để tiết kiệm tiền, anh ấy sống trong một căn nhà 500 nhân dân tệ trong một căn phòng đơn ở một ngôi làng thành thị, ăn một bát mì Sa Huyện hoành thánh với giá 5 nhân dân tệ. Trịnh An Ngữ không nhìn nổi liền lấy tiền túi của mình ra để cứu giúp anh, nhưng anh không nhận.
Sau khi Trịnh An Ngữ làm việc tại Tuệ Thành Nhật Báo được một năm liền được cử sang Mỹ trong ba năm. Không lâu sau, Tô Văn Hàng nói cho cô biết, công ty bắt đầu kiếm tiền, cô không cần lo lắng. Cho đến nửa năm trước, anh ấy mới nói đã mua được một căn nhà mới.
"Không phải tôi đã nói với cậu rằng công ty đã bắt đầu kiếm tiền sao?"
Kiếm như vậy cũng nhiều quá đi.
Chiếc xe anh vừa lái là BMW M4! ! !
Chiếc ô tô gần một triệu tệ! ! !
"Chờ một chút..." Trịnh An Ngữ ý thức được vấn đề nghiêm trọng liền hỏi: "Trong nhà này chỉ có hai người chúng ta sống?"
Tô Văn Hàng gật đầu: "Ừ."
"Như này sao được, trai đơn gái chiếc..."
Trịnh An Ngữ dừng lại trước khi nói hết lời.
"Trai đơn gái chiếc thì làm sao?" Tô Văn Hàng giả vờ vô tội, đột nhiên cười nhẹ: "Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi đói bụng ăn quàng?"
Khuôn mặt nhỏ của Trịnh An Ngữ trở nên rối rắm.
"Đừng lo, tôi không có hứng thú với đậu giá."
Đậu giá? ? ? ! ! ! Cũng dám hình dung đấy nhỉ! ! !
Từ nhỏ cô đã rất giỏi, dù trong học tập hay các phương diện khác.
Dù xinh đẹp nhưng cô vẫn có khuyết điểm khi lớn lên, cô thường xuyên bị bạn bè thân thiết trêu chọc: Cô gái xuất sắc với khuôn ngực cỡ A.
“Tô Văn Hàng, cậu muốn tìm chết phải không!”
Trịnh An Ngữ chạy hai ba bước đến trước mặt anh, giơ tay đánh không chút nhân nhượng. Đối phương vừa né tránh vừa cầu xin sự thương xót: “Tôi sai rồi, đại ca An An, xin tha mạng !”
___
Bước đầu tiên khi chó sói nham hiểm bắt cóc: lừa thỏ nhỏ vào hang sói.