Chương 1: Dụ dỗ 1 (1/2)

Ở độ cao ngàn dặm trên bầu trời, những chiếc máy bay dân dụng đang rong ruổi trên biển mây rộng lớn.

Trên máy bay, Trịnh An Ngữ vừa phấn khích vừa hồi hộp. Sau ba năm, cuối cùng cô cũng được trở về trong vòng tay của mẹ ở quê hương, không còn phải ăn đồ Tây nguội lạnh và phải chịu đủ mọi lối sống bất tiện nữa.

Sau khi xuống máy bay Trịnh An Ngữ đã đi lấy hành lý, mặc dù cô đã làm việc ở Mỹ được ba năm, trong thời gian này đồ đạc tăng lên khá nhiều, nhưng cô là người theo chủ nghĩa đoạn xá ly, loại bỏ đi những vật không cần thiết trước khi về nước. Vậy nên lúc trở lại không mang nhiều thứ lắm.

Trịnh An Ngữ kéo vali thong thả bước ra khỏi cổng đón khách của sân bay, nhìn thấy một đám người cầm nhiều tấm biển khác nhau đang chờ người thân hoặc khách hàng.

Trong đám đông, cô nhìn thấy một tấm biển đón khách cao cấp ở sân bay. Nó được làm bằng vải hình chữ nhật màu hồng, có in khẩu hiệu vàng và có hiệu ứng lấp lánh:

[Hoan nghênh tiểu tiên nữ Trịnh An Ngữ hạ phàm!]

Trịnh An Ngữ: "..."

Người cầm tấm biển là một người đàn ông cao gầy, cao khoảng 1 mét 8, ăn mặc nghiêm túc, áo gió có mũ trùm đầu màu xám đậm và quần jean đen, khẩu trang màu xanh, ngũ quan chỉ hộ ra đôi mắt.

Cái dáng người và trang phục này, vừa nhìn đã thấy không khác mấy người nổi tiếng cải trang là bao.

"An An tiểu tiên nữ, ở đây, chỗ này!" Người đàn ông hưng phấn hét lên với cô.

Nội tâm Trịnh An Ngữ: mmp!

Ba năm không gặp, Tô Văn Hàng còn biết chơi như vậy, bản thân thì che kín mắt, sau đó hô lên những lời xấu hổ đó.

Những người xung quanh Tô Văn Hàng bị anh thu hút sự chú ý, nhìn anh giơ tấm vải đón trẻ con, còn hô vang khẩu hiệu như vậy.

Đúng là ngàn năm có một.

Trịnh An Ngữ lớn lên khá xinh đẹp, thỉnh thoảng nói đùa là tiểu tiên nữ thì không sao, nhưng trước mặt bao nhiêu người gọi cô là "tiểu tiên nữ" như vậy, nếu có người qua đường không đồng tình, thậm chí còn cười nhạo cô thì lúc đó mất mặt đến chết mất.

Trịnh An Ngữ không muốn nhận ra người bạn không biết xấu hổ này, liền giơ hai tay che mặt, giống như không nghe không thấy, vội vàng rời khỏi đám đông đón khách sân bay.

Tô Văn Hàng từ trong đám người đón đi ra, đuổi kịp Trịnh An Ngữ, giọng điệu ủy khuất hỏi: "An An, sao cậu không để ý đến tôi?"

"Mất mặt chết mất, tránh xa tôi ra một chút!" Trịnh An Ngữ ghét bỏ bước nhanh vài bước, khéo dãn khoảng cách với anh.

"An An tiểu tiên nữ, chờ tôi với!" Tô Văn Hàng ở phía sau kêu lên.

Trịnh An Ngữ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Người đàn ông này tên là Tô Văn Hàng, cha mẹ họ là đồng nghiệp và họ thường xuyên gặp nhau khi còn nhỏ. Hai gia đình sống gần nhau, họ được xếp vào cùng một trường, còn cùng lớp.

Trịnh An Ngữ là một học sinh giỏi xuất sắc, từ nhỏ đến lớn luôn xếp hạng đầu toàn khối, việc thi đậu vào một trường đại học trọng điểm trong thành phố là điều nắm chắc trong tay. Nhưng Tô Văn Hàng là một tên ngốc, học thế nào cũng không khá lên nổi. Cha mẹ anh rất lo lắng cho tương lai của anh nên đã nhờ Trịnh An Ngữ dành thời gian để dạy kèm cho Tô Văn Hàng.

Mặc dù Tô Văn Hàng là một học sinh kém nhưng vận may trong các kỳ thi của anh ấy thực sự không chê vào đâu được.

Trịnh An Ngữ đã vào trường trung học số 1, ngôi trường tốt nhất trong thành phố. Theo kết quả học tập của Tô Văn Hàng, nhiều nhất anh ấy chỉ có thể vào được một trường trung học bình thường.

Kết quả là điểm thi tuyển sinh cấp hai của anh còn cao hơn 30 điểm so với hạn ngạch xét tuyển vào trường Trung học số 1, trong khi Trịnh An Ngữ chỉ cao hơn 50 điểm so với hạn ngạch xét tuyển.

Học sinh cấp ba Tô Văn Hàng xếp cuối cùng trong các kỳ thi khác nhau ở trường trung học số 1. Trịnh An Ngữ tiếp tục dạy kèm cho anh. Kết quả là cả anh và cô đều thi đậu trường đại học trọng điểm 211, tổng điểm của anh còn cao hơn cô 1 điểm.

Đó xem có tức hay không cơ chứ?

Đôi lúc cô tự hỏi phải chăng năm đó anh chàng này đang giả lợn ăn thịt hổ, thâm tàng bất lộ?

Nhưng cái chính là, điểm số thông thường của anh ấy không có gì khác biệt, điểm số các môn học ở đại học cũng đều ngang mức tức chuẩn.

Trịnh An Ngữ lo lắng rằng anh ấy sẽ khó tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp. Kết quả là sau khi tốt nghiệp, anh ấy cũng không thèm xin việc mà mở luôn một công ty công nghệ mạng nhỏ, tự mình làm ông chủ.

Mấy năm nay thu nhập khá tốt, gần đây đã mua một căn hộ ở thành phố Quảng Tùy, nơi tấc đất tấc vàng.

Trịnh An Ngữ là phóng viên của Tuệ Thành Nhật Báo, ba năm trước được cử đến Hoa Kỳ với tư cách là phóng viên thời sự. Tiền lương cộng với nhiều khoản thưởng và trợ cấp, tổng thu nhập vào là không nhỏ.

Ngoại trừ chi phí ăn, mặc, ở và đi lại, đại khái cô có thể tiết kiệm khoảng 70.000 đến 80.000 nhân dân tệ mỗi năm. Sau ba năm, cô tiết kiệm được hơn 200.000 nhân dân tệ, nhưng số tiền đó không đủ để trả trước một căn nhà ở thành phố Quảng Tùy!

Rõ ràng cô giỏi hơn Tô Văn Hàng từ khi còn nhỏ, vậy tại sao bây giờ anh ấy lại ném cô ấy xa đến mấy dãy phố?

Chẳng lẽ đây là học tra thích ứng xã hội tốt hơn học bá trong truyền thuyết à?

Tô Văn Hàng chủ động đẩy vali của Trịnh An Ngữ, đưa cô đến bãi đậu xe, đi tới chiếc BMW màu xanh đậm. Anh cho vali vào cốp xe rồi mở cửa hành khách cho Trịnh An Ngữ.

Trịnh An Ngữ thắt dây an toàn sau khi lên xe, Tô Văn Hàng quay lại ghế láia, anh tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt thanh tú.

Ba năm không gặp, người đàn ông này trông càng ngày càng yêu nghiệt, cũng không biết đã mê chết bao nhiêu thiếu nữ vô tri rồi.

Đôi khi cô rất tức giận, tại sao một nam sinh lại có ngoại hình lại đẹp hơn cô, thậm chí làn da cũng vô cùng mịn mang.

Người đàn ông này đã ăn gì mà lớn vậy?

Tô Văn Hàng khởi động xe, chậm rãi rời khỏi hầm để xe.

Trịnh An Ngữ hỏi: “Cậu đã giúp tôi tìm nhà rồi phải không?”

Hai người họ không phải là người dân địa phương. Quê của họ là các thành phố cấp ba và cấp bốn xung quanh thành phố Quảng Tùy. Họ học đại học và làm việc tại thành phố Quảng Tùy.

Trịnh An Ngữ đã làm việc ở nước ngoài được ba năm, ngôi nhà cô thuê năm đó đã được trả lại, cho nên trước khi trở về Trung Quốc nên đã nhờ Tô Văn Hàng giúp cô tìm một căn nhà. Cô cũng muốn sau này định cư ở thành phố Quảng Tùy. Cô ấy cần tiết kiệm tiền trả trước để mua nhà nên yêu cầu tiền thuê nhà phải dưới 1.500 nhân dân tệ.

Tô Văn Hàng tự tin trả lời: "Tìm được rồi, đảm bảo cậu sẽ hài lòng, hiện tại tôi dẫn cậu đi."

Trịnh An Ngữ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, mặc dù cô đã ở nước ngoài được ba năm nhưng cô rất quen thuộc với các địa điểm khác nhau ở Quảng Tùy. Rốt cuộc, trước khi ra nước ngoài, cô làm phóng viên tin tức xã hội, sớm thuộc lòng đường sá của thành phố này.

Cô nhìn Tô Văn Hàng lái xe đến Bà Châu, nơi từng là một vùng ngoại ô và tương đối xa xôi. Đất đai ở trung tâm thành phố rất khan hiếm trong thập kỷ qua, nhiều công ty lớn đã chọn xây dựng tòa nhà văn phòng tại đây.

Giờ đây dọc đường đi đều là những tòa nhà văn phòng cao chót vót, còn có những tiểu khu sử dụng cả thang máy.

Địa điểm mới của Tuệ Thành nhật báo cũng ở đây, sau này Trịnh An Ngữ sẽ làm việc ở khu vực này.

Trịnh An Ngữ đột nhiên tò mò về nơi Tô Văn Hàng thuê cho cô. Với ngân sách thuê 1.500 nhân dân tệ, cô có thể thuê một phòng ngủ trong dãy phòng trên tầng 30 ở trung tâm thành phố nếu có thang máy, có thể là 2.000 đến 2.000 nhân dân tệ. 3.000 nhân dân tệ.

Nếu sống ở một ngôi làng thành thị, sẽ có một phòng ngủ và một phòng khách, nhưng môi trường sống không tốt lắm và cách xa nơi làm việc.

“Văn Hàng, cậu thuê cho tôi ở đâu vậy?"

"Đến nơi cậu sẽ biết.” Người đàn ông thần thần bí bí.