- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Vườn Trường
- Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi
- Chương 7: Chân run
Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi
Chương 7: Chân run
Tô Chiêm thử đung đưa chân, cảm thấy không có bủn rủn như vừa nãy, cậu đứng thẳng lên, phát hiện cơ thể của cậu lại bình thường trở lại rồi.
Cảm giác run rẩy từ thắt lưng chạy dọc xuống chân đã hoàn toàn biến mất, toàn thân cậu giờ tràn đầy sức mạnh, cảm giác mình có thể quay lại sân thể dục cùng bọn họ đánh cầu lông.
Chuyện gì thế này?
Thuốc ức chế có hiệu quả?
Nhất định là như vậy, hoặc chính là khi cậu nhìn thấy kẻ thù cũ liền cảm thấy tức giận khiến dòng máu trong người cậu nóng lên, liền có thể lấy lại khí lực.
Tô Chiêm đem nguyên nhân tóm gọn lại là như vậy, cậu liền cất thuốc ức chế vào túi, hời hợt nói: "Việc này không liên quan tới cậu."
"Thật sao?" Văn Mặc hơi cúi người, không biết có phải là tin tức tố tỏa ra chưa đủ hay không, mơ hồ Tô Chiêm có thể ngửi thấy được mùi hương gỗ thơm ngát, từng luồng từng luồng quanh quẩn nơi chóp mũi cậu.
Cậu nghe được thanh âm lạnh lùng của Văn Mặc nói: "Làm sao lại không lên quan, cậu bây giờ đang dùng thuốc ức chế, chứng minh tôi để lại tin tức tố trên người cậu, có điều tin tức tố một tuần là biến mất rồi, đương nhiên việc này có liên quan tới tôi."
Văn Mặc dựa gần vào cậu, không biết có phải ảo giác hay không, Tô Chiêm cảm giác được tuyến thể sau gáy của cậu hơi ngứa, thấy Văn Mặc đến gần lại tỏa ra mùi hương như thế, thúc giục cậu đến gần Văn Mặc hơn.
Sắc mặt cậu tối sầm lại, nhanh chóng lùi về phía sau dựa vào ghế tựa, khẽ xì một tiếng: "Như này đã chứng minh được rằng tin tức tố của cậu rất không được, bất quá một tuần nữa sẽ không có chuyện gì xảy ra."
"Ừ." Văn Mặc khẽ đáp lời cậu, mơ hồ mang theo chút giọng mũi, làm cho giọng của hắn trầm thấp hơn mấy phần ngày thường, cảm giác giống như có một dòng điện lướt qua: "Tôi không chấp nhận cách nói này của cậu, tôi muốn thử một lần nữa để cho cậu nhìn xem có phải tin tức tố của tôi có thể kéo dài hay không."
Người Văn Mặc hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt sâu thẳm dường như không thấy đáy.
Tô chiêm chỉ cảm thấy tóc gáy cậu đều muốn dựng đứng hết cả lên, tư thế của Văn Mặc lúc này rất có sức tấn công, thật sự rất đáng ghét giống như những gì cậu đã tra trong tư liệu nói——
Chiếm đoạt cùng giữ lấy là bản năng của alpha.
Văn Mặc rất có thể là do bị ảnh hưởng bởi bản năng, hoặc là bởi vì bản chất thật của Văn Mặc chính là cầm thú, lúc này Văn Mặc đối với cậu là bản năng chiếm đoạt cùng giữ lấy.
Tô Chiêm cảm giác cả người đều không thoải mái, xù lông liền muốn đứng lên, cau mày nói: "Cậu cách xa tôi một chút."
Văn Mặc đứng thẳng người, liền đứng tại chỗ nhìn Tô Chiêm.
Tô Chiêm vừa vận động mạnh, trên mặt mang theo vài phần phiếm hồng, tóc rủ xuống do mồ hôi làm ướt, làm cả người cậu ít đi mấy phần góc cạnh, nhiều hơn là mất phần nhu hòa.
Hắn nhìn qua cậu là trạng thái rất tốt, tinh thần ổn định.
Văn Mặc cảm thấy thân thể của cậu dường như không như Văn Sam Vũ nói, không nghiêm trọng đến như vậy.
Tô Chiêm lại có sức lực, lại không muốn dây dưa quá lâu cùng Văn Mặc, cậu cầm lấy vợt cầu lông bên cạnh lên chạy trở lại trong sân.
Văn Mặc cũng không ngăn cản, chỉ là đứng ở phía sau, ánh mắt không thể miêu tả được nhìn theo Tô Chiêm, vẻ mặt đó của hắn vừa vặn bị Tưởng An Hành nhìn thấy liền run lập cập.
ĐM?
Vẻ mặt này của Văn Mặc tại sao lại đáng sợ như thế?
Tưởng An Hành không nhịn được liền hỏi: "Cậu nhìn theo ai mà mặt đáng sợ vậy?"
Vẻ mặt của hắn vừa cợt nhả lại vừa nguy hiểm.
"Không ai." Văn Mặc không tập trung tùy ý nói: "Tôi đang cảm thấy, cậu ta càng ngày càng đáng yêu."
Tưởng An Hành:......???
Lần này còn không nói ra là ai?
Rốt cuộc là người nào xui xẻo...... không đúng, người nào may mắn được tên Văn Mặc này để ý?
Là một người bạn chơi cùng Văn Mặc hắn biết rõ Văn Mặc là một alpha bản tính tốt bụng, nhưng Tưởng An Hành thừa biết tận sâu trong tâm can Văn Mặc là loại người như nào, nếu như Văn Mặc hắn cảm thấy hứng thú với người nào đó, còn không phải sẽ đem người ta ăn tươi nuốt sống, sẽ đem đối phương giam lại bên người?
Trong lòng Tưởng An Hành nổi lên suy nghĩ đồng cảm với đối phương.
Tô Chiêm lại đánh cầu lông một chút nữa, xem ra cậu không còn bị làm sao nữa rồi, nhưng cũng chẳng được bao lâu cậu lại liền cảm thấy cảm giác run rẩy từ thắt lưng chạy dọc xuống chân, một bên đánh cầu một bên thở dốc, Phương Thập Thu thấy vậy liền trực tiếp hỏi cậu: "Anh Tô, cậu làm sao vậy, tại sao lại giống biểu hiện của một omega đáng thương yếu đuối như vậy?"
Tô Chiêm tức giận lườm hắn một cái: "Cậu đừng nói linh tinh, cậu tới đây."
Cậu gắng gượng đem vợt đánh cầu đưa cho Phương Thập Thu, cậu nhìn đồng hồ thời gian tan học còn dư lại mấy phút, thẳng thắn đi đến phòng thay đồ rửa mặt.
Trong phòng thay đồ, cậu dùng nước lạnh rửa mặt xong, triệu trứng không chỉ không giảm bớt ngược lại nó lại càng thêm nghiêm trọng.
Cậu chống đỡ lên bồn rửa tay cạnh vách tường, thậm chí còn có cảm giác mình sẽ đứng không vững.
Cậu nghi ngờ không thôi, không phải lúc nãy cậu vừa uống thuốc ức chế để đè nén triệu chứng này lại hay sao, tại sao lại có thể như thế?
Thuốc ức chế mất hiệu lực, hay là do kỳ động dục vô cùng hung mãnh, chỉ mới có một ngày mà lại tới rất nhiều lần?
Cậu cau mày, vươn tay hướng tới túi sách lấy túi thuốc ức chế dự định uống hết một nửa.
Cậu vừa lấy thuốc ra, đang muốn đưa lên miệng nuốt xuống, có một bàn tay nào đó vươn đến nắm lấy cổ tay cậu, cậu liền nghe âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: "Omega một ngày không được dùng nhiều thuốc ức chế, như vậy sẽ không tốt đối với thân thể cậu."
Động tác tay của Tô chiêm bị Văn Mặc nắm chặt, việc cậu làm không hề có chút tính toán nào thế nhưng lại bị Văn Mặc nắm chặt tay không để lại một khe hở nào.
Cậu dựt tay lại hai lần, phát hiện Văn Mặc nắm cổ tay cậu rất chặt, căn bản cậu có giãy dụa cũng không dứt ra được.
Cậu liền dùng lực dựt tay lại: "Thả ra."
Văn Mặc buông tay cậu ra.
Thời điểm Tô Chiêm hất tay ra dùng lực lớn, sau khi cậu vung tay ra nhất thời không đứng thẳng được, hai chân cậu loạng choạng đổ người về phía Văn Mặc.
Văn Mặc đỡ lấy cậu, cất giọng trầm thấp hỏi: "Sao vậy, vừa nhìn thấy tôi liền đứng không vững?"
Tô Chiêm đứng thẳng lại một lần nữa, vừa xấu hổ cậu tức giận hất tay Văn Mặc ra: "Không phải, vừa nãy là do bất ngờ, bất ngờ!"
Có trời mới biết cơ thể của cậu bây giờ là như thế nào, không giải thích được khiến hai chân run rẩy giống y như lúc kỳ động dục của câu đến vậy, nhưng sau khi Văn Mặc đến thì cậu thì cậu lại bình thường trở lại rồi.
Cơ thể của cậu giống như là đang đối nghịch lại với cậu vậy, để cậu mất mặt trước kẻ thù cũ Văn Mặc, không chỉ như thế mà bây giờ lại còn ngã vào người đối phương.
Không chỉ có như vậy cậu cảm giác sau khi nhìn thấy Văn Mặc, tuyến thể sau gáy của cậu có cảm giác ngứa ngáy thật giống như đang mong mỏi một điều gì đó.
Loại cảm giác đó không đơn giản chỉ là gãi một cái là có thể hết ngứa, tuyến thể của cậu giống như đang mong chờ có một vật gì đó nhọn nhọn cắn vào.
Ý nghĩ này khiến cậu không rét mà run.
Đây tuyệt đối là ảo giác, chỉ là ảo giác!
Nhất định là do cậu với Văn Mặc không hợp nhau nên mới có thể sản sinh ra nhiều loại ảo giác kỳ quái đến như vậy.
Văn Mặc nhìn cậu đứng thẳng dậy, chậm rãi nói: "Thật bất ngờ nha ——"
Lúc Văn Mặc nói chuyện hắn cố ý kéo dài chữ cuối mang theo điểm câu nhân, nhưng nghe qua tai Tô Chiêm lại chính là hắn muốn bị đánh.
Tô Chiêm hít sâu một hơi, thuốc ức chế cậu vừa cầm trong tay lúc giằng cổ tay ra khỏi bàn tay của Văn Mặc đã bị rơi mất rồi, cậu liền nhặt lên ném về phía thùng rác cạnh bồn rửa tay, cậu cảm thấy thân thể cậu lại ổn định trở lại rồi bây giờ cậu cũng chẳng muốn đôi co với tên Văn Mặc này làm gì.
Mỗi lần cậu với Văn Mặc có tranh chấp một việc gì đó thì cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là cậu, cậu quyết định tuân thủ những điều mà thầy cô đã dặn, làm một nam tử an tĩnh rời khỏi phòng thay đồ.
Không biết có phải hay không có người vào phòng thay đồ, Văn Mặc không ngăn cản cậu, chỉ là hạ thấp giọng ghé vào tai cậu nói: "Omega không được uống nhiều thuốc ức chế, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, bây giờ tôi đang là alpha tạm thời của cậu, tôi tình nguyện ra sức vì cậu."
Tô Chiêm lườm hắn một cái, trực tiếp vòng qua người hắn đi ra ngoài.
Nhắc tới cũng cảm thấy kỳ quái, khi cậu tách khỏi Văn Mặc hướng tới cửa phòng thể dục, hai chân cậu lại mơ hồ như muốn nhũn ra cậu cau mày, cậu suy nghĩ một hồi rốt cuộc cũng hiểu biết được một chuyện.
Thật giống như là khi Văn Mặc đến gần cậu thì cậu liền có khí lực trở lại, khi cậu đi xa khỏi Văn Mặc cơ thể cậu sẽ lập tức lại xuất hiện trạng thái giống y như đến kỳ động dục.
Cậu bị suy nghĩ của bản thân dọa đến sợ rồi, nếu thực sự là như những gì cậu nghĩ vậy tại sao tuần trước lại không xuất hiện trạng thái như thế này?
Nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ đến tuần trước Văn Mặc vừa mới ký hiệu tạm thời cho cậu, hắn để lại nhiều tin tức tổ lưu lại nơi tuyến thể cậu......
Tô Chiêm: "......"
Nếu như những gì cậu suy đoán là thật, cậu bây giờ quả thực đang rất muốn chửi mắng người.
Cậu quyết định tìm biện pháp nghiệm chứng lại chuyện này.
Cậu đứng ở trước cửa phòng thể dục chờ giây lát, suy nghĩ làm sao có thể tiếp cận được Văn Mặc được bây giờ thì liền nhìn thấy Văn Mặc đi cùng Tưởng An Hành hướng về phía cửa bên này đi tới.
Tô Chiêm liền tùy tiện tìm một cái cớ nào đó chạy lại phía Văn Mặc.
Cậu nhẫn nhịn lại cảm giác hia chân run rẩy, trịnh trọng đàng hoàng sải bước đến chỗ Văn Mặc, thật lòng nói: "Lần trước lúc ở bệnh viện tiền thuốc tôi còn chưa trả cho cậu, hết bao nhiêu vậy, tôi chuyển lại cho cậu."
Những điều cậu nói ngoài miệng đặc biệt đoan trang, nhưng trên thực tế nội tâm cậu quả thực muốn điên lên rồi.
Trời ạ, điều cậu nghĩ là hoàn toàn đúng! . Chương mới nhất tại * T RÙMtruyện. NET *
Khi cậu đến gần Văn Mặc cả người cậu lại tràn trề khí lực, đặc biệt hơn nữa là cậu còn có thể ngửi được mùi gỗ thơm ngát, cậu cảm thấy được khí lực của cậu dường như đã được hồi phục lại rồi.
Tô Chiêm:...... Muốn điên lên mất
Tại sao cậu lại có loại bệnh này bên người chứ.
Văn Mặc thấy cậu nói đến chuyện tiền thuốc thang, liền lấy điện thoại mở ra hướng Tô Chiêm nói: "Cậu quét cái này."
Trong lòng Tô Chiêm rối tung thành một hàng, không chú ý Văn Mặc mở ra cái gì, liền trực tiếp lấy điện thoại quét qua, sau khi quét xong cậu mới phát hiện cái mà Văn Mặc đưa cho cậu quét chính là vi tín danh thϊếp*. (Chỗ này tớ không hiểu lắm cho nên tớ để nguyên nhé)
Hắn thuần thục thêm bạn bè với cậu.
Ngón tay Văn Mặc xoẹt qua màn hình di động cậu, thay cậu ấn xác nhận.
Văn Mặc liền nhận được lời mời kết bạn.
Cậu trơ mắt nhìn đối thủ cũ của cậu thao tác nhanh chóng, thêm bạn bè với cậu.
Ngay thời điểm cậu muốn xù lông, Văn Mặc liền bỗng nhiên nói: "So với trực tiếp chuyển khoản, thêm bạn bè sẽ dễ chuyển khoản hơn."
Tô Chiêm: "...... "
Thêm bạn bè sẽ dễ dàng hơn cậu làm sao lại không biết nếu quét thường hình thức và khoản thu khi cần chuyển tiền sẽ còn phiền toái hơn rất nhiều.
Nhưng sự việc đã đến nước này, vừa rồi cậu lại phải nhận thêm một sự đả kích cho nên cậu không có tâm tình muốn đôi co cùng Văn Mặc, cậu để Văn Mặc trực tiếp chuyển tiền liền xin nghỉ bắt taxi đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, cậu vào phòng bác sĩ lúc trước, ấp úng đem tình trạng của mình nói qua cho bác sĩ nghe một lần.
Bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi trả lời: "Tình huống của cậu lúc trước kieemrtra tôi đãnói rõ ràng, kỳ phân hóa của cậu bị thuốc ức chế kìm hãm lại, dẫn đến tình trạng bây giờ của cậu đang là kỳ dậy thì, tuyến thế của cậu cũng chưa hoàn toàn toàn phát triển hết, có thể sẽ dẫn tới kỳ động dục không được ổn định, tình huống này cũng rất bình thường, nếu như trị liệu phối hợp cùng với thuốc kí©h thí©ɧ, đồng thời nếu muốn làm loại trị liệu này cũng cần phải có sự đồng ý của người nhà cậu."
Tô Chiêm: "......"
Đây chính là muốn cậu nói cho ba của cậu Tô Bằng Sính.
Bản năng của cậu đang phản đối, thân thể của cậu biến thành tinh trạng bây giờ là do Tô Bằng Sính, nếu như cậu nói cho Tô Bằng Sính ba cậu biết, không biết chừng sự tình này sẽ trở nên như nào.
Cậu hỏi bác sĩ: "Không còn biện pháp nào khác sao? Tôi có thể tự đồng ý lựa chọn cuộc trị liệu này được không?"
Bác sĩ tiếc rẻ lắc đầu: "Rất xin lỗi cậu, cậu là một omega vị thành niên cho nên phả cần có sự đồng ý từ người nhà. Trị liệu dùng thuốc kí©h thí©ɧ này có rất nhiều điểm không được chắc chắn, đồng thời đại đa số thuốc kí©h thí©ɧ cũng sẽ sản sinh ra một ít tác dụng phụ, cho nên chúng tôi mới cần có sự đồng ý của người nhà cậu."
"Cái gì, có tác dụng phụ?"
"Bởi vì là chúng tôi sẽ dùng thuốc kí©h thí©ɧ vào tuyến thể của omega, có thể sẽ gây nên sự bất ổn trong kỳ động dục hoặc là làm cho tất cả các loại thuốc ức chế cậu uống vào mất đi hiệu lực, đây chính là vấn đề rất phức tạp nên cần phải có sự đồn ý của gia trưởng, dù sao omega vị thành niên không có cách nào đối mặt để ức chế lại với kỳ động dục, sẽ rất phiền phức."
Tô Chiêm trả lời một cách máy móc: "...... Tôi biết rồi."
Bác sĩ nhìn cậu với vẻ mặt không tốt lắm, cảm thấy cậu đang chống cự lại việc trị liệu bằng thuốc kí©h thí©ɧ, lại chân thành đưa ra ý kiến: "Cậu vừa mới nói, khi cậu tới gần một bạn học là alpha, thì bệnh trạng của cậu sẽ giảm bớt đi, người bạn kia lại đã kí hiệu tạm thời cho cậu, nếu như cậu không muốn sử dụng thuốc kí©h thí©ɧ để trị liệu cậu có thể nhờ bạn học kia cùng phối hợp trị liệu với cậu, không cần dùng đến thuốc kí©h thí©ɧ chỉ cần cậu được tiếp xúc với tin tức tố của bạn học đó trong một thời gian dài là được rồi."
Tác giả có lời muốn nói: haha, các loại ký hiệu nhất định sẽ có ~
Cảm ơn đã tặng cho tôi dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ và cảm ơn hơn nữa vì đã bình chọn cho tôi nha ~
Cảm ơn tưới [ dịch dinh dưỡng ] tiểu thiên sứ:
Lạc diệp bất bi thương 5 bình
Đặc biệt cảm ơn mọi người đã cùng tôi đi đến chương này, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!!!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Vườn Trường
- Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi
- Chương 7: Chân run