Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi

Chương 48: Ở nhà

« Chương Trước
edit: Hen

"Tôi, chỉ hai chúng ta ở?" Tô Chiêm khϊếp sợ nhìn Văn Mặc.

Lời nói này cứ có cảm giác là lạ.

Cái câu "Chỉ hai chúng ta ở", làm cho cậu cảm thấy rất mơ hồ.

Cậu đang muốn hỏi Văn Mặc, nhưng thấy đối phương đã đi đến trước thang máy, còn đang gọi cậu lên cùng.

Cậu đi theo hắn vào trong thang máy, lập tức hỏi: "Lời cậu nói có ý gì, sao lại chỉ có hai chúng ta ở đây?"

" Ừ..." Văn Mặc trầm ngâm một chút: "Căn phòng này là Ba lớn mua cho tôi, trước đó chỉ có một mình tôi thi thoảng mới ở, bây giờ thêm cậu tới nữa, thì chỉ có hai chúng ta ở, không sai biệt gì hết."

Tô Chiêm: "..."

Lời Văn Mặc nói nghe có vẻ đúng, nhưng cậu luôn có cảm giác có gì đó không ổn.

Văn Mặc ấn tầng, Tô Chiêm đứng yên trong thang máy đi lên, suy nghĩ to đầu.

"Đinh —— " một tiếng, cửa thang máy mở ra, Văn Mặc đi về phía cánh cửa căn phòng phía bên trái.

Tòa chung cư là tòa tiêu chuẩn một tầng hai gia đình ở, một chung cư cao cấp, môi trường sống rất tốt.

Văn Mặc đi tới trước cửa, nhấn vân tay cùng mật mã, mở cửa ra hiệu cho Tô Chiêm đi vào.

Tô Chiêm đứng trước cửa do dự một chút, cậu vẫn cảm thấy không ổn lắm, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, liền bị Văn Mặc kéo vào.

Văn Mặc kéo cậu vào trong, đóng cửa lại.

Cậu nghe được tiếng cửa sau lưng cậu đóng lại.

Cậu hít sâu một hơi, tự an ủi bản thân không có gì phải sợ không cần khẩn trương, cứ coi như đang ở nhờ nhà của bạn học thôi.

Rất bình thường... Ch ết t iệt!

Dù có đần độn đến thế nào đi chăng nữa cậu cũng không cảm thấy Văn Mặc giống với một bạn học "bình thường" một chút nào hết.

Căn nhà này, rất giống một căn nhà nhỏ mà hai ba của Văn Mặc chuẩn bị cho hắn, là một... không gian riêng tư, Văn Mặc lại đưa cậu đến, nhưng cậu lại cảm thấy không ổn lắm.

Tô Chiêm không kiềm được hỏi: "Sao lần nãy lại không đến nhà cậu?"

Văn Mặc hời hợt nói: "À, ba tôi vừa mới đón ba nhỏ đến Châu Âu nghỉ phép, nhà còn chưa kịp dọn."

Tô Chiêm: "Không sao, tôi tới giúp cậu dọn dẹp."

Văn Mặc Cười nhẹ nhìn cậu: "Tôi chỉ sợ cậu thấy những thứ không nên thấy."

Biểu tình của Tô Chiêm thoáng chốc cứng lại.

Văn Mặc nói tiếp: "Đôi phu phu nhà tôi rất tình cảm, đặc biệt tình cảm, cho nên lần này mới không đưa cậu về bên đó."

Tô Chiêm hiểu rồi, không muốn hỏi nữa.

Văn Mặc lấy một đôi dép mới trong tủ giày đưa cho Tô Chiêm, nói: "Cậu thay giày trước đi, tôi đưa cậu đi xem phòng, tôi vừa mới dọn dẹp lại không lâu, chuẩn bị một chút đồ, không biết có hợp với sở thích của cậu không, nếu như cậu cảm thấy có gì không ổn cứ nói với tôi, chúng ta cùng đi mua cái mới."

Tô Chiêm: "???"

"Tôi cảm thấy, hai chúng ta cũng không có quan hệ gì đặc biệt, nhà cậu nên cậu bố trí như nào cũng được, không cần phải dựa theo sở thích của tôi đâu chứ?"

Văn Mặc không trả lời, hắn giới thiệu: "Có hai phòng ngủ, một phòng sách, cậu ngủ ở phòng phía nam, tôi ngủ ở phòng phía bắc, phòng sách ở bên cạnh phòng khách, phòng sách chúng ta dùng để làm bài tập, phòng khách có đầy đủ hết các thiết bị âm thanh, chúng ta có thể xem bóng hay chơi game đều được, tùy ý cậu, còn cái phòng dành cho người giúp việc kia, tôi dùng để để đồ lặt vặt, nếu cậu có đồ gì chưa cần dùng đến cũng có thể để vào, tôi không có thói quen để người giúp việc ở trong nhà."

Tô Chiêm nghe hắn nói đến ngây người, cậu càng ngày càng cảm thấy hơi lạ rồi nha.

Lời Văn Mặc nói sao lại giống như... một đôi sống cùng nhau ngày qua ngày vậy?

Công bằng mà nói, căn phòng này rất lớn, khoảng 170 - 180 mét vuông đi, hai người ở tuyệt nhiên là đầy đủ, so với căn nhà ba phòng ngủ mà Tô Bằng Sính mua còn to hơn, hơn nữa trang trí cũng rất ổn, trong phòng khách có một cửa kính lớn có thể nhìn xuống thành phố, dưới lầu còn có một vườn hoa, cảnh sắc đẹp đẽ.

Căn phòng này rất đẹp, chỉ là, có chút kỳ lạ...

Văn Mặc đưa Tô Chiêm đến phòng ngủ hướng nam, mở cửa phòng ra, hỏi cậu: "Có thích không?"

Trong nháy mắt Tô Chiêm nhìn căn phòng này, cậu cảm thấy rất thích.

Căn phòng được trang trí bằng màu hổ phách nhàn nhạt, có chút giống với màu tóc với mắt của cậu, có một chiếc bàn học, tủ quần áo, những nội thất khách, còn có... một chiếc giường đôi.

Tô Chiêm Chỉ về phía giường đôi kia lấy làm lạ hỏi: "Phòng này sao lại có giường đôi?"

"À." Văn Mặc mặt không đổi sắc nói: "Lúc bày trí lại, tôi thuận tiện mua giường đôi, dù gì giường lớn hơn một chút, lúc ngủ cũng cảm thấy thoải mái hơn."

Không cần thắc mắc nhiều, chính là do hắn cố ý dặn dò mua giường đôi này.

Nhưng giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy giường đơn cỡ Queen cũng không tệ lắm, có thể gần nhau hơn một chút.

"Được rồi..." Cậu chỉ là một đứa ở nhờ, không có tư cách nói đến những lời này.

Cậu đem cặp sách để lên bàn học, đang đánh giá cách bày trí nội thất trong phòng, cậu đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Trong căn phòng này có phòng vệ sinh riêng.

Theo lý mà nói, một chung cư có hai phòng ngủ hoặc ba phòng ngủ sẽ có hai phòng vệ sinh, một phòng trong số đó sẽ dùng chung, còn một phòng vệ sinh còn lại sẽ nằm bên trong phòng ngủ chính.

Bây giờ cậu đang ở trong phòng có phòng vệ sinh riêng, chẳng lẽ phòng ngủ của cậu là phòng ngủ chính sao?

Cậu kinh ngạc hỏi: "Sao phòng này lại giống phòng ngủ chính vậy?"

Không phải giống, mà đây chính là phòng ngủ chính.

Văn Mặc nói trong lòng, nhưng vẫn là nói ra ngoài miệng: "Phòng ngủ chính gì cơ?"

Tô Chiêm chỉ về phía phòng vệ sinh trong phòng: "Trong phòng này có phòng vệ sinh riêng, là phòng ngủ chính, sao lại để tôi ở đây, đây không giống như phòng dành cho khách."

Văn Mặc bắt đầu nghiêm túc nói dối: "À, xin lỗi, từ nhỏ tôi không có để ý đến phương diện này, không biết một căn hộ sẽ chia ra phòng ngủ chính với phòng ngủ phụ, cậu cứ yên tâm ở đi, phòng bên cạnh cũng đã dựa theo sở thích của tôi bày trí hết rồi."

Văn Mặc nói xong, sợ Tô Chiêm không đồng ý, hắn lập tức mở cửa phòng bên cạnh ra.

Tô Chiêm nhìn thoáng qua một cái, đập vào mắt cậu chính là căn phòng màu trắng xám, sạch sẽ đơn giản, rất giống với phong cách trang trí trong biệt thự nhà Văn Mặc.

Giá sách trong phòng để không ít sách, còn có một số thiết bị điện tử, nhìn một cái liền biết chính là phòng Văn Mặc.

Tô Chiêm: "... Được rồi, cảm ơn."

Hiện tại đồ đạc trong phòng cũng đã sắp xếp xong, cậu nói đổi bây giờ thật sự rất bất tiện.

Văn Mặc nhìn cậu để cặp sách xuống, đưa đồng hồ đeo tay lên nhìn, hai người cứ giằng co như vậy cũng đã được một lúc lâu rồi, hắn hỏi Tô Chiêm: "Cậu đói không?"

Hắn vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng "ục ục" vang lên.

Mặt Tô Chiêm nhất thời đỏ bừng, con ngươi không được tự nhiên đảo tới đảo lui tìm một lý do: "À, mới nãy tôi, uống nước hơi nhiều."

Văn Mặc cười không ra tiếng, hắn cố gắng nhịn cười thẳm sâu trong ánh mắt toàn bộ là ý cười, ừm, nhưng không thể cười được.

Tô Chiêm không được tự nhiên mà có chút giận dỗi, nếu bây giờ hắn cười ra tiếng, hắn chắc chắn Tô Chiêm sẽ lập tức rời đi mất.

Hắn cố gồng mình làm ra bộ dạng rất nghiêm túc, lấy lại vẻ mặt xa cách thường ngày nói: "Vậy cậu chờ một chút, tôi đi nấu cho cậu ăn, hay là cậu muốn gọi đồ ăn ngoài, hoặc là chúng ta có thể ra ngoài ăn?"

Tô Chiêm ấm ức nhìn Văn Mặc, lầm bầm nói: "Cậu muốn cười thì cứ việc cười đi, không sao hết."

Ý cười của Văn Mặc cũng sắp tràn ra tới ánh mắt: "Không đâu, cậu yên tâm, tôi đã được đào tạo chuyên nghiệp rồi, bất luận có mắc cười như nào tôi cũng sẽ không bật thành tiếng, trừ phi không nhịn được thôi."

Tô Chiêm: "..."

Văn Mặc: "Cậu nói xem chúng ta ăn uống như nào đây?"

Tô Chiêm tức giận liếc xéo một cái: "Bây giờ, chúng ta ra ngoài..."

Cậu nói được một nửa, cậu liền nhớ ra trong thẻ của mình chỉ còn có hai ba nghìn tiền sinh hoạt phí, bốn chữ "ra ngoài ăn cơm" cứ thế không nói ra được.

Cậu bây giờ không đủ tuổi ra ngoài ăn, có lẽ chỉ ăn cơm nhà, thì cậu mới có thể miễn cưỡng sống sót được.

Ăn ở nhà, ít nhiều thì tiền thức ăn cậu vẫn có thể trả nổi.

Bốn chữ ra ngoài ăn cơm cậu đã nói được một nửa cứ thế quay xe lại thành: "Đi ra ngoài mua thức ăn, nấu ăn ở nhà đi, tôi, tôi muốn thử nấu mì."

Nấu mì rất đơn giản, hẳn là sẽ không làm khó được cậu đâu, cậu vẫn có thể nấu mì được.

Lần này Văn Mặc bật cười ra tiếng, hắn cúi người sát đến bên tai Tô Chiêm hỏi: "Nhóc thúi, cậu muốn tôi nấu cho cậu ăn sao?"

Tai Tô Chiêm nhanh chóng đỏ lên bằng mắt thường, trong lòng cậu liền cảm thấy chột dạ, không để ý đến hành động của Văn Mặc tỏ ra thân mật hơn bao nhiêu, cậu lắp bắp nói: "Ừm, không phải đâu, tôi, tôi chỉ cảm thấy... đồ ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ, còn dùng nhiều bột canh, ăn nhiều không tốt cho dạ dày..."

" Ừm." Văn Mặc cười khẽ hai tiếng, không nhịn được đưa tay lên xoa lấy mái tóc đen mềm mại của cậu: "Tôi biết rồi, tôi nấu cho cậu ăn."

Nếu nhóc thúi này muốn ăn đồ ăn hắn nấu có thể nói thẳng, thật ra hắn cũng không để ý đến việc phải xuống bếp nấu ăn.

Ba hắn một mực nói, con đường ngắn nhất đến trái tim một người là đi qua dạ dày, cho nên ba hắn chỉ cần có thời gian, liền xuống bếp nấu cơm cho ba nhỏ của hắn ăn, đảm bảo đem người mình yêu phục vụ đến thoải mái.

(truyện chỉ được đăng tải tại truyenhdt.com hen24)

Cho nên hắn vẫn luôn làm theo quan điểm nấu ăn cho người mình thích, không để ý đến lời người ngoài nói thẳng thắn làm một alpha gương mẫu. (đoạn sau tớ chém đó:( tại đọc hỏng hỉu nắm đợi chuang beta gòy sẽ sửa lại nhaaa)

Tô Chiêm: "... Không phải, cậu hiểu nhầm rồi?"

Tô Chiêm chỉ không muốn nói thẳng bản thân không có tiền, không biết Văn Mặc lại hiểu nhầm thành cái gì.

"Không sao." Văn Mặc mở tủ lanh ra, bên trong toàn bộ đều là nguyên liệu nấu ăn: "Đây là đồ sáng nay tôi nhờ người đi mua, cậu muốn ăn gì?"

Tô Chiêm đi tới bên cạnh hắn nói: "Hay là để tôi nấu đi, cậu ra ngoài kia ngồi đợi tôi nấu xong là được, có mì sợi không?"

Văn Mặc nhìn cậu không trả lời, dứt khoát chọn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra

Hắn nhìn Tô Chiêm đang đi theo bên cạnh hắn, giống như muốn giúp hắn một tay, suy nghĩ một chút, nói: "Quần áo trong phòng tôi còn chưa sắp xếp xong, trước đó cậu nói đến giúp tôi làm việc nhà, cậu qua đó sắp xếp lại giúp tôi một chút."

Tô Chiêm nghe hắn nói có việc làm, không cần áy náy việc ăn chùa, cậu lập tức xoay người đi ra ngoài phòng khách.

"Đợi một chút." Văn Mặc nhìn dáng vẻ của cậu, bỗng nhiên cảm thấy có chút không yên tâm: "Cậu đang bị cảm chưa khỏi hoàn toàn, nếu như cảm thấy mệt thì cứ nằm nghỉ một chút."

Tô Chiêm lắc đầu: "Tôi không sao đâu, đường đường là một thằng đàn ông, bị cảm kia khỏi từ lúc nào rồi, hơn nữa tôi chỉ bị cảm nhẹ thôi không cần lo lắng quá như vậy đâu."

Văn Mặc:... Rõ ràng cậu chính là một omega bé nhỏ.

Nhưng Văn Mặc nhìn sắc mặt của Tô Chiêm hồng nhuận, cảm thấy cậu hẳn sẽ không sao, liền để cho cậu đi.

Tô Chiêm đi tới phòng Văn Mặc, nhìn phòng hắn cũng không phải kiểu dạng quàn áo ném loạn trên giường, cậu suy nghĩ một chút, mở tủ quần áo ra xem một chút xem có phải sắp xếp lại cái gì hay không.

Nhưng khi cậu vừa mới mở ra, cậu liền cười khẩy một cái, không biết nói gì hơn.

Quần áo đã được sắp xếp hết rồi, chỉ là quần áo giữ nhiệt, xếp có hơi loạn, không được đặt ở trong ngăn để quần áo.

Tô Chiêm: "..."

Tên khốn này hẳn là đang cố ý đi.

Cậu tức giận đi về phía quần áo của Văn Mặc nhìn một lúc, rồi bắt đầu sắp xếp lại.

Nhưng cậu không nghĩ tới, cậu đang sắp xếp dở, Văn Mặc đã từ phòng bếp đứng trước cửa phòng từ lúc nào, hắn chậm rãi hỏi: "Cậu thấy sao, qυầи ɭóŧ của tôi so với cậu có to không?"

Tô Chiêm: "... Cậu không thể nói tiếng người được sao? Một tên alpha như cậu lại đi so sánh cái đó với một omega, nếu như cậu không bằng nhất định đó chính là sự sỉ nhục của một alpha như cậu đó."

Văn Mặc suy nghĩ một chút liền gật đầu: "Cậu nói rất có lý, nhưng mà cậu chấp nhận sự thật rất tốt đó."

Tô Chiêm: "... Tôi đi nấu cơm, tôi từ chối giúp cậu sắp xếp lại quần áo!"

Văn Mặc cười híp mắt xoay người trở lại phòng bếp nói: "Được rồi, tôi sợ cậu vào nấu lại làm hỏng phòng bếp mất."

Tô Chiêm tức giận thật sự chỉ muốn ném hết quần áo của Văn Mặc đi, nhưng cậu giận nửa ngày, cuối cùng vẫn có tình người đem quần áo của Văn Mặc sắp xếp xong.

Cậu một bên sắp xếp một bên lặng lẽ an ủi bản thân, cậu Tô Chiêm là một người trượng nghĩa có văn minh, sẽ không cùng cái tên Văn Mặc bại hoại kia so đo.

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Mặc: Không thể cười vợ được, nếu không vợ sẽ giận mà vợ giận thì sẽ bỏ đi.

**
« Chương Trước