*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Hen Lúc đang nói chuyện với Văn Mặc, Tô Chiêm nhận được một tin nhắn, từ Tô Bằng Sính gửi tới:
Tô Chiêm, sao con lại tùy hứng như vậy, có chuyện gì không nói trước với ta lại đi tìm thầy giáo nói chuyện, ta là cha ruột của con, con lại đến trước mặt thầy nói chuyện về ta như vậy?! Tô Bằng Sính:
Con đúng là thằng nghịch tử! Tô Bằng Sính:
Bạn học của con nhà có núi vàng hay núi bạc, mà một mình con đang tuổi thành niên lại không muốn về nhà, nếu không phải là đang ở nhờ nhà bạn học, nhiều nhất ta cho con ở một ngày, ngày mai ngay lập tức về nhà cho ta! Tô Chiêm trầm mặc, cậu nhớ tới lúc nãy bộ dạng Văn Mặc đã cố gắng giúp cậu, cậu liền gõ vào hộp thoại:
Con muốn suy nghĩ một chút, nên sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa
Chỉ mất vài phút Tô Bằng Sính đã nhắn lại:
Con có đang yêu đương hay không ta không cần biết, gần đây ta rất bận không có thời gian rảnh để quản con. Tô Chiêm hết sức kinh ngạc nhìn tin nhắn của Tô Bằng Sính, ngẩng đầu nhìn Văn Mặc: "Cậu làm gì?"
"Không có gì." Văn Mặc không giải thích nhiều: "Yên tâm không nghiêm trọng đâu."
Dù sao Tô Bằng Sính cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, là cha vợ tương lai của hắn, hắn cũng không muốn đắc tội với ông ta.
(đoạn này cấn quá các bbi ạ:)) lâu lắm rồi không động vào mấy nàng muốn sửa câu cú như nào cho suôi thì cứ cmt vào nha để tui sửa)Mặc dù xét theo tình huống hiện tại, Tô Chiêm chiếm đến 90% muốn cắt đứt với Tô Bằng Sính.
Nhưng nhỡ đâu...
Chuyện mà cậu đắn đo suy nghĩ rất lâu đến chôc Văn Mặc, rất nhanh đã được giải quyết, làm cho cậu cảm thấy có hơi hoảng hốt.
Bất kể có phải hay không Văn Mặc cũng không cần cưỡng ép bản thân phải giúp cậu, nhưng hắn vẫn giúp đỡ cậu hết sức.
Cậu suy nghĩ một chút, nói với Văn Mặc: "Thật sự rất cảm ơn cậu."
Văn Mặc lấy phích nước trong phòng bệnh ra rót vào ly giữ nhiệt, đặt nước lên bàn cho cậu, nói: "Nếu muốn cảm ơn tôi, thì uống thuốc vào đi."
Văn Mặc đem viên thuốc đặt vào trong tay cậu, lại lấy ly nước đưa cho cậu, cậu hơi do dự một chút, vẫn là đem thuốc uống hết.
Sau khi cậu uống xong, trong lòng cậu có rất nhiều nghi vẫn, cậu chọn một vấn đề mà cậu muốn biết nhất: "Sao cậu lại giúp đỡ tôi nhiều như vậy?"
Văn Mặc lộ ra vẻ mặt bí hiểm: "Cậu đoán xem."
Tô Chiêm: "..."
Thật sự không đoán ra được.
Cậu bây giờ không dám nói Văn Mặc lấy việc giúp đỡ mọi người làm niềm vui nữa, cậu sợ sẽ bị vả mặt mất.
Văn Mặc nhìn cậu uống thuốc xong hết, lại cho cậu đo lại nhiệt độ, nhiệt độ xuống còn 37 độ 3, không nghiêm trong lắm, hắn liền đứng lên nói: "Đi thôi."
Tô Chiêm đứng lên: "Đi đâu vậy?"
"Kiểm tra tổng quát, xem một chút xem khoảng thời gian này cậu đã trị liệu như nào rồi."
Tô Chiêm nhớ lại quá trình chữa trị, trong thoáng chốc mặt cậu liền đỏ bừng.
(Truyện chỉ được đăng tải tại truyenhdt.com hen24)
Cậu đi theo phía sau Văn Mặc, lại đến gặp bác sĩ.
Bác sĩ lấy máu kiểm tra các hạng mục số liệu, sau đó nói với Tô Chiêm: "Tiến triển rất tốt, đừng lo lắng quá."
Tô Chiêm lắp ba lắp bắp nói: " Được, được vậy tốt rồi."
Văn Mặc lại nhân lúc không có ai hỏi bác sĩ một ít chuyện riêng, bác sĩ cũng trả lời, thậm chí còn lập ra một bảng thực đơn riêng cho Tô Chiêm, để Tô Chiêm dựa theo thực đơn ăn uống, sẽ phát triển tốt hơn.
Tô Chiêm cầm tờ thực đơn, đứng yên một chỗ.
Rất nhanh, hai người liền rời khỏi bệnh viện.
Lúc đi tới cổng bệnh viện, Văn mặc gọi điện cho tài xế, hỏi Tô Chiêm: "Cậu muốn đi đâu?"
Tô Chiêm: "Tôi muốn về nhà một chuyến, để lấy đồ của tôi."
Văn Mặc suy nghĩ một chút: "Được, tôi đi cùng cậu, tôi sẽ đứng ở ngoài đợi cậu, có chuyện gì phải gọi điện cho tôi ngay."
Tô Chiêm lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tự về được."
Văn Mặc không phản bác ngay, chỉ hỏi qua cậu: "Vậy sau khi lấy đồ, cậu định đi đâu?"
"Chắc là đến trường nội trú..." Tô Chiêm không quá chắc chắn nói.
"Trường sẽ không mở cổng vào kỳ nghỉ lễ đâu, trừ khi ngay từ đầu cậu đăng ký ở lại trường trong mấy ngày nghỉ lễ, nếu không thì bây giờ cậu cũng không vào trường được."
Tô Chiêm há hốc miệng, không nói nên lời, cái cảm giác cô độc tịch mịch lại lần nữa trào dâng trong lòng cậu.
Văn Mặc đi theo nói: "Đến nhà tôi ở đi, tôi ở một mình, rất buồn chán, tôi cũng muốn có người đến chơi cùng."
Tô Chiêm không nói lời nào.
Văn Mặc tiến lại gần bên tai Tô Chiêm hạ thấp giọng: "Cậu đừng có quên, mấy ngày tới phải đánh dấu tạm thời đấy."
Tô Chiêm ngẩng đầu, lúng túng nhìn Văn Mặc, thanh âm rất nhỏ, câu nói ra có chút không mạch lạc: "Tôi, ở nhà cậu liệu có ổn không."
"Ừm, cậu cũng phải trả tiền thuê phòng chứ." Văn Mặc đi trước một bước nói: "Cậu phải giúp tôi dọn dẹp phòng ốc, mua thức ăn, rửa bát..."
Tô Chiêm: "..."
Lúc hai người đang nói chuyện, tài xế đã đến nơi, Văn Mặc kéo tay Tô Chiêm lên xe: "Quyết định như vậy đi."
Tô Chiêm ngồi trên xe, cậu không dám tin nhìn tay mình.
Mới lúc nãy Văn Mặc kéo tay cậu, cậu có vẽ rất tự nhiên đón nhận, không có chút cảm giác khó chịu nào hết.
Cậu bây giờ... đã quen với việc để cho Văn Mặc nắm tay rồi hả?
Trong chớp mặt cậu bỗng cảm thấy hoang mang.
Văn Mặc nghiêng người sang giúp Tô Chiêm cài dây an toàn, thấy vẻ mặt cậu không ổn lắm, hắn hỏi: "Sao vậy?"
Tô Chiêm không lên tiếng.
Văn Mặc gõ nhẹ lên ghế tài xế, tài xế hiểu ý ngay lập tức cho nâng vách ngăn lên.
Văn Mặc có thể lập tức mang người về nhà, hiện tại tâm tình rất tốt, thấy dáng vẻ của Tô Chiêm vẫn có chút sợ sệt, trong lòng hắn không kiềm được mà cảm thấy có chút đau âm ỉ.
Hắn suy nghĩ một chút, giọng điệu nhẹ nhàng an ủi Tô Chiêm: "Không có chuyện gì đâu, cậu đừng sợ, tôi... mới nãy chỉ nói cho cậu biết một chút, tôi sẽ không dùng tin tức tố để ép buộc cậu đâu."
Tô Chiêm vẫn ngơ ngác không nói gì.
Văn Mặc có chút lo lắng: "Tô Chiêm cậu không sao chứ, cậu khó chịu ở đâu sao?"
Hắn nói xong, thấy Tô Chiêm vẫn không trả lời, hắn trực tiếp nắm lấy bả vai Tô Chiêm lay nhẹ.
Tô Chiêm bị lay nhẹ liền giật mình, thấy đôi mắt lạnh lùng của Văn Mặc lộ ra vẻ lo lắng.
Cậu theo bản năng lắc đầu: "Tôi không sao."
Văn Mặc thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút: "Cậu đang giận sao?"
"Đó là chuyện đương nhiên rồi." Tô Chiêm tức giận liếc xéo: "Đổi lại là cậu bị đối xử như vậy xem, cậu có tức giận không?"
Văn Mặc muốn nói là hắn sẽ không bị đối xử như vậy, người muốn đối xử với hắn như thế còn chưa ra đời đâu, nhưng hắn suy nghĩ một chút vẫn là không nên đả kích đến lòng tự ái của Tô Chiêm, phối hợp nói: "Ừm, sẽ rất tức giận, cho nên cậu có thể phục thù lại, phục thù một cách mạnh mẽ."
Tô Chiêm xùy một cái: "Kéo xuống được rồi."
Cậu bây giờ không thể để bản thân bị mắc lừa nữa, cậu là một omega, làm sao có thể trả thù một alpha được, thế thì chẳng khác nào tự đem bản thân biến thành mâm thức ăn dâng lên cho đối phương.
Nói sau đi...
Cậu suy nghĩ một chút, vẫn lẩm bẩm nói: "Tôi biết, là cậu giúp tôi, mặc dù cách giúp...."
Làm cho cậu cảm thấy rất khó chịu, nào là lấy tin tức tố cưỡng chế xong lại hôn hôn...
Đến tận bây giờ khi ngẫm lại chuyện lúc nãy cậu vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao Văn Mặc lại hôn cậu.
Cậu nói tiếp: "Tôi rất cảm ơn cậu, cậu đã giúp tôi giải quyết chuyện làm tôi phải đau đầu rất lâu, mặc dù cái phương phác của cậu... làm cho người khác có chút không thoải mái, nhưng tôi vẫn cảm ơn cậu, hai chúng ta quen biết lâu như vậy, nhưng lúc nào cũng là cậu giúp đỡ tôi, tôi, chưa giúp được cậu chuyện gì, tôi liền cảm thấy tôi nợ cậu thật nhiều."
Tô Chiêm cúi đầu hơi thấp, từ góc độ của Văn Mặc có thể nhìn được rõ ràng lông mi của thiếu niên ngồi bên cạnh thật dài, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, cùng với... đôi môi ẩm ướt, giống như thoa một lớp son bóng lên.
Văn Mặc có thể nhìn ra, biểu tình hiện tại của Tô Chiêm rất nghiêm túc.
Hẵn nghĩ tới rất nhiều những phản ứng của Tô Chiêm, cậu tức giận, vùng vẫy, xấu hổ, quẫn bách, lúng túng không được tự nhiên hay vân vân, suy chỉ không nghĩ tới, ở thời điểm hiện tại Tô Chiêm vẫn nghiêm túc cảm ơn hắn.
Mặc dù cảm ơn hắn, nhưng vẫn có chút lúng túng không thể tự nhiên được.
Nhưng sự lúng túng mất tự nhiên này không làm trở ngại cho sự đáng yêu của Tô Chiêm được, thật sự... rất đáng yêu.
Văn Mặc nhắm mắt lại một cái, hắn cảm thấy cả đời này của mình cũng sẽ thua trên người Tô Chiêm thôi.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Nếu như cảm thấy nợ tôi quá nhiều, thì phải nghe lời tôi, sau này nếu có chuyện gì đều phải nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu giải quyết."
"Tôi không." Tô Chiêm bướng bỉnh nhìn Văn Mặc: "Đường đường tôi cũng là một nam nhân, rất nhanh sẽ trưởng thành thôi, làm sao có thể xảy ra chuyện gì liền tìm đến người khác tìm hỗ trợ được."
Văn Mặc nghiêm túc nhìn cậu chốc lát, ừm, ánh mắt bướng bỉnh của cậu ấy cũng rất đáng yêu.
"Ừm, vậy chuyện cậu không giải quyết được thì nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết." Văn Mặc thay đổi lời nói.
Rõ ràng là Tô Chiêm vẫn không muốn.
Hiện tại tâm tình của Văn Mặc rất tốt, không muốn so đo với Tô Chiêm mấy chuyện này, có nhiều hứng thú muốn tán ngẫu với cậu: "Chuyện này để sau rồi nói, cậu có thích chiếc xe này không?"
Văn Mặc nói đến, Tô Chiêm mới ý thức được chiếc xe cậu ngồi không giống như xe trước kia, ghế ngồi có hơi cao một chút, bên trong không gian xe cũng được đổi mới, cậu kinh ngạc hỏi: "Đây là xe gì?"
"Trước đó đã từng nói đến,Lamborghini Urus*, cậu có thích kiểu dáng của xe này không?"
Là con trai nào có ai không thích xe đẹp xe sang, Tô Chiêm cũng không ngoại lệ, thỉnh thoảng cậu thấy ở trên mạng có mấy hãng xe sang, trong lòng cậu cũng thèm chảy nước miếng, nhưng cậu biết cậu cả đời này rất khó có thể mua được, đại khái cũng chỉ có thể đến XX để trải nghiệm thử được ngồi xe sang một chút.
Nghe Văn Mặc nói xong, cậu rất tự nhiên gật đầu: "Rất thích nha."
Cậu nói xong, lại cảm thấy có chút kỳ quái hỏi: "Nhưng mà tôi có thích hay không cũng không liên quan, đây chính là xe của nhà cậu."
"Cậu thích, chờ tôi trưởng thành tôi liền lái xe này đón cậu." Văn Mặc nói: "Nếu như cậu không thích, trong khi nhà tôi còn có Ferrari*, Maybach 62s*, vân vân, cậu có thể chọn xe cậu thích."
Tô Chiêm: "...!!!"
Nghe thấy tức ghê nha, nhà nhiều xe xịn như vậy, làm cho người ta một mồm đầy nước miếng.
Lúc này, Tô Chiêm liền sinh ra tâm lý ghét người giàu.
Nhưng rất nhanh cậu đã áp chế được tâm trạng của mình xuống, giật giật khóe miệng: "Xe của nhà cậu, có nhất thiết phải nói với tôi không, không liên quan đến tôi, cậu lái cái nào mà chả được."
Văn Mặc nhướn mi, đang muốn nói gì đó, tài xế đã dừng xe, Văn Mặc cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, nói với Tô Chiêm: "Cha cậu đang không ở nhà, cậu có tự lên được không, có cần tôi đi cùng không?"
"Không cần đâu." Tô Chiêm lắc đầu, cậu cảm thấy mình đã làm phiền Văn Mặc quá nhiều rồi: "Tự tôi lên là được rồi."
" Được." Văn Mặc cũng không miễng cưỡng: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Tô Chiêm đi lên cầm lấy cặp sách, rất nhanh đã đi xuống.
Lúc nãy Văn Mặc cũng đã nói, Tô Bằng Sính không ở nhà, Niếp Uyển Như cũng không quan tâm đến cậu, cậu rất nhanh đã lấy được cặp sách.
Cậu cầm cặp sách, lên xe một lần nữa, Văn Mặc gia hiệu bảo tài xế lái xe.
Trong lòng Tô Chiêm giật mình một chút, cậu có cảm giác thật sự sẽ phải đến ở tại nhà của Văn Mặc.
Cậu ôm cặp sách, trầm mặc một lúc lâu, mới nghiêm túc nói với Văn Mặc: "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu làm việc nhà."
Văn Mặc rũ mi mắt, không nặng không nhẹ mà đáp lại một tiếng.
40-50 phút sau, tài xế đưa hai người đến nơi, rốt cuộc cũng hoàn thành công việc, tan ca về nhà.
Tô Chiêm kinh ngạc nhìn tòa nhà cao tầng quen thuộc: "Đây không phải là khu dân cư cao cấp ở gần trường mình sao? Gia đình cậu chuyển tới đây lúc nào vậy?"
"Không phải cả nhà tôi." Văn Mặc tỏ ý Tô Chiêm cùng đi đến trước cửa, lấy thẻ của mình ra quẹt: "Là tôi tự dọn đến căn gần trường này, để cho hai chúng ta ở."
Tác giả có lời muốn nói:Người dẫn chuyện: Văn Mặc, anh biết bây giờ cậu giống cái gì không?
Văn Mặc:?
Người dẫn chuyện: Anh giống như một tên biếи ŧɦái đê tiện mặt dày không muốn chịu trách nghiệm khi hôn ai đó.
Văn Mặc: Cũng được, tôi là một tên cặn bã rất rõ ràng, lừa đảo, rất mong chờ Tô Chiêm xử phạt, cảm ơn ~