Sau khi cơm nước xong, Lý Xuân Hoa bảo hai con dâu thu dọn chén bát đem đi rửa. Tống Ngọc Hoa vâng vâng dạ dạ đứng lên dọn dẹp, Lâm Tuyết Cúc không vui cũng đi ở phía sau, vừa đi còn vừa lau nước mắt. Thấy cha chồng Tô Thiết Sơn xụ mặt trầm xuống thì cũng chỉ có thể cắn răng nghe theo lời mẹ chồng.
Xoay người lại, Lý Xuân Hoa nói với con gái,” Nhị Nha à, con cũng cần phải học thêm vài chỗ. Chị gái con thông minh nhanh nhẹn hơn con nhiều. Mẹ dạy con, làm người nhất định phải thông minh. Lúc cần mềm nên mềm lúc cần kiên cường thì phải kiên cường, tất nhiên, quan trọng nhất là sau này phải thu phục được chồng của con. Trong cái nhà này, nếu không phải cha con nghe lời mẹ, làm gì có chỗ nào cho mẹ lên tiếng. Mấy anh của con, bọn họ một đám đều bất hiếu, vừa cưới vợ liền quên mất mẹ ruột của mình!”
Tô Mạn nghe được những lời này, đều gật gật đầu lung tung để đối phó. Trong lòng lại nghĩ thầm, chắc bà xem kịch nhiều quá nên đem một cái gia đình nông thôn bình thường trở thành giống như thâm cung bí sử!?
Trừ khi là thời điểm ngày mùa gặt gấp ,nếu không thì ngày thường mặc dù là ngày mùa cũng sẽ có một khoảng thời gian để nghỉ trưa. Dù thời gian không nhiều ,nhưng cũng giúp tinh thần mọi người được thoải mái để buổi chiều làm việc tốt hơn.
Nhìn những người trong nhà lần lượt đi vào nghỉ ngơi, Tô Mạn cũng tranh thủ về phòng mình xem thử.
Trong phòng có hai cái giường,một cái hơi lớn hơn cái còn lại một chút, mặt trên là dùng vải bông làm ra trải giường. Bên cạnh còn có một cái bàn học, trên bàn có một đống sách. Tô Mạn nhìn mà hai mắt toả sáng, đây đều là sách mới nha, cũng có hai cuốn thoại bản lưu hành gần đây nhìn cũng khá cũ.
Còn có một cái giường nhỏ đang kê ở sát vách tường, ra trải giường cũng có vài mụn vá ở mặt trên, chất liệu vải cũng không tốt như cái trước.
Đây là chỗ ngủ của Tô Mạn, dù nhìn kiểu nào cũng thấy xấu như ma lem.
Cô ngồi thử lên giường của mình một chút, sau đó lại đi qua bên giường lớn thử lại lần nữa. Sau đó vuốt cằm vẻ mặt suy tư.
“ Ký chủ, cô đang nghĩ gì vậy, vì mặt cô không có biểu cảm ,hệ thống không thể đoán ra được, đề nghị ký chủ nói ra.”
Tô Mạn cười haha hai tiếng:”Tôi đang suy nghĩ ,phải làm thế nào để cải thiện cuộc sống mà không để người nhà họ Tô phát hiện ra.”
Nhà họ Tô không có tư tưởng trọng nam khinh nữ ,bởi vì Lý Xuân Hoa đã trải qua một tuổi thơ bất hạnh. Bà không muốn con gái cũng giống như bà, nên hết lòng đối xử tốt với bọn họ. Nhưng mà, bàn tay cũng có ngón dài ngón ngắn, tuy rằng bà đều xót hai con gái nhưng đối với con gái lớn lại thiên vị hơn một chút. Tục ngữ nói, trẻ con biết khóc thì sẽ có sữa uống, Tô Thu Nguyệt chính là điển hình như vậy, cho nên đãi ngộ ngày thường liền tốt hơn Tô Mạn vài chỗ. Mà nguyên chủ bởi vì từ nhỏ ốm yếu, cho nên tính cách cũng tương đối lười nhác, không muốn lấy lòng ai cả, càng không thích lo chuyện bao đồng. Nhưng ở điểm này thì nguyên chủ cùng Tô Mạn lại rất giống nhau.
Nhưng mà Tô Mạn lại khao khát sự sống hơn nguyên chủ, hơn nữa đối với sinh hoạt cùng vật tư thì rất hứng thú theo đuổi, tự nhiên sẽ không như vậy nhận mệnh.
“Ký chủ,kiến nghị cô mau chóng làm chuyện tốt, đạt được khen thưởng, có thể sớm ngày cải thiện cuộc sống sinh hoạt của cô.”
Từ trước tới giờ Tô Mạn không thích chịu đựng bị người khác chi phối, nhưng hiện tại hệ thống này lại giúp ích cho cô rất nhiều. Đây chính là một con đường để đổi lấy vật tư, vì thế cô quyết định sẽ cùng hệ thống này có quan hệ thật tốt. Còn về chuyện sau này làm thế nào để thoát khỏi sự khống chế của hệ thống thì từ từ rồi tính tiếp.
“ Cái kia... hệ thống Thánh mẫu...hay là tôi đặt cho hệ thống một cái biệt hiệu đi.“
Nói ra hai từ “thánh mẫu” cô cứ cảm thấy xấu hổ sao sao!
“Nếu không về sau tôi sẽ gọi là... bảy tám...chín?”
Hệ thống phát ra biểu tình vui vẻ, thập phần sung sướиɠ vì được đặt tên cho, trên màn hình còn chạy ra mấy chữ màu phấn hồng.” Hệ thống thánh mẫu chân thành cảm tạ chủ nhân yêu thích... Đinh, bổn hệ thống xác định tên là 789.”
Tô Mạn:” ...”Cái hệ thống này hình như có chút ngốc? Không biết có phải giả vờ hay không?
“ Nếu tôi làm chuyện tốt thì sẽ được khen thưởng hả? Có thật là được khen thưởng không vậy?”
789 lập tức liệt kê ra một hàng dài danh sách ở trong đầu cô,mặt trên đều là tên của những vật tư để khen thưởng. Tô Mạn nhìn mà hoa hết cả mắt. Có thể nói là cần cái gì liền có cái đó.