Ngày thường Tô Mạn ngoại trừ làm việc mình được phân công ở ngoài ra, thì lúc ở nhà chưa bao giờ hỗ trợ những người khác, ngay cả chén đũa cũng đều đẩy hết cho hai chị dâu rửa.
Kết quả bây giờ lại chạy đi giúp đỡ mấy người ngoài.
Tuy rằng Lý Xuân Hoa biết tính toán của con gái mình, nhưng là trong lòng ít nhiều có chút ghen tuông. Chẳng qua nghĩ đến sợ con gái khó xử, cho nên không nhiều lời thôi.
Chỉ là con dâu cả có chút ý kiến, cảm thấy Tô Mạn là người ăn cây táo, rào cây sung.
Người nhà họ Tô sao có thể làm ra mấy chuyện ngu xuẩn này được?
Vì thế chờ tới lúc Tô Mạn về phòng , những người này liền bắt đầu chất vấn, lên án Tô Mạn.
Chị dâu cả là Lâm Tuyết Cúc nói:” Nhị Nha à, không phải chị nói em chứ,em ở bên ngoài làm khí thế ngất trời, sao lúc ở nhà không thấy duỗi tay làm gì hết vậy?
Tô Mạn liếc mắt nhìn một cái:” Rồi sao,em ở bên ngoài làm chuyện tốt cũng vì muốn cho thanh danh của nhà chúng ta tốt lên, chả lẽ làm vậy là sai à?”
“ Nhị Nha, lời này của em anh nghe không lọt tai được, nói như em chả lẽ thanh danh của nhà ta không tốt sao?” Tô Nhị Trụ tính tình bốc đồng lập tức phản bác.
Tô Mạn nói,” Em chưa từng nói như vậy, chỉ muốn nhà ta càng tốt thêm, không được à? Bây giờ ở trong cái nhà này em không có một chút quyền lợi nào nữa hả?” Tô Mạn nhìn về phía Lý Xuân Hoa,” Mẹ,mẹ nói đi, bây giờ con ở nhà mẹ đẻ mà không có chút xíu địa vị nào kìa?”
Lý Xuân Hoa tuy ghen tị với người ngoài , nhưng tổng vẫn muốn che chở cho con gái,lập tức xụ mặt lên tiếng:”Ai nói, mẹ và cha con cũng chưa chết đâu.”
Tô Mạn nói, “Cha mẹ vẫn còn ở đây.Hiện tại còn không tới phiên người khác quản đâu.”
Tuy rằng Tô Mạn muốn thay đổi trạng thái không hài hòa của cái gia đình này, nhưng cô cũng không tính toán phải dùng chính sách dụ dỗ.Bởi vì dụ dỗ thật sự không thích hợp với bọn họ, vấn đề này phải từ từ xem xét thêm.
Lâm Tuyết Cúc nghẹn một bụng tức, trong lòng anh cả Tô cũng không dễ chịu gì.
Lâm Tuyết Cúc quyết định liên hợp với cô em dâu vô dụng Tống Ngọc Hoa, để cùng nhau dạy dỗ Tô Mạn một chút . Tô Thu Nguyệt lợi hại, các cô trị không được, hiện tại phải dằn mặt trước từ cô em chồng này.
Giữa trưa lúc dọn dẹp phòng bếp, Lâm Tuyết Cúc lôi kéo Tống Ngọc Hoa nói nhỏ.
“ Ngọc Hoa, em có thấy Nhị Nha nhàn rỗi đi làm việc tốt phí công không cơ chứ? Em nói xem ,nó tình nguyện giúp người ngoài nhưng lại mặc kệ người nhà, như vậy là có ý gì?”
Tống Ngọc Hoa đang cúi đầu làm việc, nghe được lời của Lâm Tuyết Cúc , liền lập tức lắc đầu, “Bình thường Nhị Nha cũng hay giúp em mà.”
Lâm Tuyết Cúc, “Cái gì,chuyện này xảy ra hồi nào?”
“Lúc mọi người đều đi ngủ trưa ấy.”Tống Ngọc Hoa có chút cảm động nói.
Tuy rằng Nhị Nha vẫn không phản ứng đối với cô,nhưng thỉnh thoảng cũng phụ giúp không ít việc vặt trong nhà.Thật ra, em ấy là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Lâm Tuyết Cúc trừng lớn đôi mắt, “Vậy sao chưa bao giờ nó giúp chị gì cả?”
Tống Ngọc Hoa nhìn cô một cái, ánh mắt kia khiến Lâm Tuyết Cúc tự hiểu được bao nhiêu hàm ý chất chứa ở bên trong.
Dù sao ý tứ chính là cô em chồng này không thích chị dâu cả là cô.
Lâm Tuyết Cúc tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Tuy rằng bị người trong nhà làm ầm ĩ một phen, nhưng Tô Mạn lại không để chuyện này trong lòng. Ngược lại cô càng thêm kiên định phải đi con đường riêng của mình.
Vừa xử lí ổn thoả chuyện này, Tô Mạn liền nhấc chân ra khỏi cửa. Đúng lúc trên đường đυ.ng phải người đưa thư đến truyền tin.
Tô Mạn lập tức nhanh nhẹn chạy đến hỏi,”Đồng chí, có muốn tôi giúp gì không? Trong đội tôi rất thân thuộc.”
Người đưa thư đối với vị đồng chí nhiệt tình thập phần hưởng thụ, cười nói, “Cũng không cần đâu, vì nhân dân phục vụ là công việc của chúng tôi, sao có thể để người khác hỗ trợ được. Cũng chỉ có mấy phong thư, một cái của đại đội trưởng hiện tại, còn cái kia thì của đồng chí Hứa Căn Sinh là đại đội trưởng cũ. Tôi tự đi giao là được rồi, cảm ơn ý tốt của cô."
Tô Mạn càng nghe thì càng cười hớn hở,lúc trước nghe nói trong nhà lão đội trưởng hay nhận được thư từ các loại,bởi vì hai con gái đều không ở bên cạnh ,ngày thường thỉnh thoảng gửi thư từ lui tới.Không nghĩ tới bây giờ cô lại đυ.ng phải.
Tô Mạn cười gật đầu với người đưa thư rồi chào tạm biệt.