Trên đường về nhà, Lạc Tuấn Bảo luôn ổn trọng cũng không nhịn nổi tâm trạng vui vẻ của mình, lúc thì lo hôm nay cửa hàng không giao hàng tới nhà, lúc lại thấy khi nãy bản thân quá độc miệng, thật ra công viên giải trí cũng không tệ đến thế.
Làm Đường Tư Kỳ buồn cười không chịu được.
Bọn họ về đến nhà chưa bao lâu thì nhân viên đã giao hàng tới, tuy hành lang hẹp nhưng nhân viên rất chuyên nghiệp, lắp ráp cũng vừa nhanh vừa chắc chắn.
Từ Thiên Ngưng nhìn bộ bàn ghế trẻ em dần được lắp xong, biểu cảm vô cùng khϊếp sợ.
“Bộ bàn ghế này tốn không ít tiền đúng không?”
Đường Tư Kỳ rửa một bát cherry, ném một quả vào miệng, ngọt!
“Không tốn mấy, hôm nay Tuấn Bảo giúp em một việc lớn, đây là quà công viên giải trí tặng.”
Từ Thiên Ngưng không ngờ nổi: “Tuấn Bảo còn giúp được cho em?”
“Tất nhiên rồi, thằng bé đưa ra nhiều ý kiến đóng góp cho công viên giải trí lắm đấy!”
Đường Tư Kỳ nghĩ thầm, chắc không tính là đang nói dối đâu nhỉ, dù sao thì cứ tìm lý do cho qua chuyện trước đã.
Bộ bàn ghế và giá sách được đặt ở góc phòng khách, sau khi lắp xong, Lạc Tuấn Bảo vội chuyển sách, tập vẽ, bút màu ra, lấp đầy vào giá sách.
Sau đó ngồi vào bàn, giở một trang giấy trống ra bắt đầu vẽ.
Từ Thiên Ngưng nhìn ra, có bộ bàn ghế này, Tuấn Bảo không cần ngồi trên sofa cúi đầu đọc sach vẽ tranh, hơn nữa ánh sáng của đèn bàn cũng rất nhu hòa, trước đây cô đã thấy đèn phòng khách quá tối, không tốt cho mắt, chỉ là điều kiện có hạn, có quá nhiều khoản cần chi tiêu, chỉ đành chấp nhận như vậy.
Không ngờ Đường Tư Kỳ đưa Tuấn Bảo ra ngoài một lúc liền đem về bộ bàn ghế trẻ em vừa cao cấp vừa thực dụng như vậy, quả thực đã giải quyết giúp cô một vấn đề lớn.
“Tư Kỳ…… Cảm……” Cô vẫn chưa nói hết câu.
Đường Tư Kỳ đã xua xua tay: “Đừng cảm ơn em, hôm nay em nên cảm ơn Tuấn Bảo mới đúng, nếu chị muốn cảm ơn em thì tối làm sườn chua ngọt cho em nhé?”
Từ Thiên Ngưng không nhịn nổi cười: “Em đó, được rồi, lát nữa chị sẽ làm.”
Trước khi Đường Tư Kỳ về phòng, cô nhìn tranh vẽ của Lạc Tuấn Bảo, rồi lập túc bị cây nấm trên tranh hấp dẫn.
“Cháu vẽ gì thế?”
“Cháu thấy nếu công viên giải trí hôm nay xây mấy căn nhà nấm như vậy ở bụi hoa thì nhất định sẽ có cảm giác như truyện cổ tích, cũng có thể xây một ít chong chóng.” Lạc Tuấn Bảo vừa vẽ vừa nói.
Oa, ý tưởng này không tệ.
“Một lát nữa dì phải vẽ tranh công viên giải trí, dì có thể dùng nhà nấm của cháu không?”
Tuấn Bảo gật đầu: “Có thể.”
Đường Tư Kỳ trở lại phòng, mở máy tính.
Lạc Tuấn Bảo tuy chỉ biết vẽ mấy nét đơn giản của trẻ con, không biết dựng kết cấu, nhưng đôi mắt trẻ nhỏ luôn có thể nhìn thấy những điều cô không thấy.
Sau khi Đường Tư Kỳ về phòng, cô liền đắm chìm vào việc sáng tác.
Tranh vẽ lần này khác với hai lần trước, trước đó cô vẽ sạp mì bà Trần và cửa hàng đồ cổ Gia Thúc đều mô phỏng lại dựa trên hiện thực, mà hiện giờ, cô kết hợp linh cảm của Tuấn Bảo và bộ dáng công viên trong thực tế để vẽ, như vậy càng thêm thú vị.
Đường Tư Kỳ vẽ mấy tiếng đồng hồ, ăn tối xong lại vẽ tiếp, đến khuya mới vẽ xong tranh minh họa công viên giải trí Thân Tử Bảy Màu, sau khi thêm watermark, cô đăng tranh vẽ lên Dianping và Weibo rồi lên giường đi ngủ.
Hôm sau ngủ dậy, chuyện đầu tiên cô làm là đọc bình luận ở Dianping.
“Oa, chim dậy sớm có sâu ăn! Tôi đợi được đến lúc chủ post cập nhật rồi, mấy bức tranh này đẹp quá đi!”
“Tôi rất thích hình vẽ của chủ post, giống như truyện cổ tích vậy, hai hình minh họa lúc trước cũng rất ấm áp, nhưng mấy hình lần này nhìn có cảm giác được chữa lành hơn.”
“Yên lặng lưu ảnh, nếu có ảnh lớn thì tốt, muốn dùng làm giấy dán tường.”
“Chủ post thật sự rất có tài, tôi nhìn mà muốn đi quá.”
“Lầu trên tỉnh lại đê, đây là thế giớ giả mà chủ post vẽ dựa trên công viên giải trí, không phải công viên này như vậy đâu, bạn không đọc đánh giá hôm qua chủ post đăng hở?”
Đường Tư Kỳ xem từng bình luận một, hôm nay có nhiều bình luận thật.
Cô đang định mở app xem khen thưởng của hệ thống thì điện thoại lại thông báo có 2 tin nhắn Weibo chưa đọc.
Cô tò mò ấn vào xem.
Đường Tư Kỳ không ngờ vậy mà lại có hai tin nhắn.
Tin nhắn thứ nhất: “A a a, em lướt Weibo thấy tranh công viên giải trí của chị, em rất thích phong cách này, chị có thể vẽ cho em ảnh đại diện hình con thỏ theo phong cách phim hoạt hình đáng yêu ấm áp như vậy không ạ, chờ đại đại báo giá!”
Trời ạ, vậy mà lại có người đặt hàng qua Weibo!
Bây giờ Đường Tư Kỳ vui vẻ đến mức muốn xuống lầu chạy 800m.
Đơn lần trước là do bạn bè giới thiệu, tuy đơn này chỉ là vẽ ảnh đại diện, nhưng lại là đơn có nhận được từ chính fans trên Weibo của mình, có ý nghĩa không hề bình thường.
Đường Tư Kỳ xoa xoa ngực để bình tĩnh lại, sau đó ấn mở tin nhắn tiếp theo.
“Xin chào, tôi là chủ công viên giải trí Thân Tử Bảy Màu, phiền cô liên hệ với tôi sau khi đọc được tin nhắn, số điện thoại của tôi là: 13789******”
Đọc xong tin nhắn, tim Đường Tư Kỳ rớt cái bộp, việc này……
Chẳng lẽ chủ công viên giải trí nhìn thấy đánh giá cô đăng nên tìm cô tính sổ?
Đường Tư Kỳ chột dạ, mở bài đăng của mình ra xem lại thật kỹ, hình như cô…không viết lời gì quá đáng cả.
Chỉ là cô thật sự có nói tới chỗ không tốt của công viên giải trí này, có lẽ ông chủ đọc thấy không thoải mái nên mới tìm cô, đừng nói là cô thật sự gặp phiền toái đấy nhé?
Đường Tư Kỳ ngồi ở đầu giường, tâm phiền ý loạn mở game ra chơi, hôm nay đồng đội được ghép với cô quá gà, cả đội bọn họ bị đối thủ đè ra đánh, đánh xong một ván, Đường Tư Kỳ bực bội tắt game, gửi số điện thoại của mình sang cho đối phương.
Sau khi gửi thông tin, Đường Tư Kỳ cầm di động, thấp thỏm đợi đối phương trả lời.
“A…… Xin chào Đường tiểu thư, chuyện là thế này, tôi họ Phùng, là chủ của công viên giải trí Thân Tử Bảy Màu. Hôm qua tôi lướt Dianping, thấy được nhận xét của cô về công viên giải trí, cô còn chỉ rõ khuyết điểm và hướng cải thiện, giúp tôi mở ra hướng phát triển mới. Tôi muốn gửi chút tiền phí cảm ơn cho cô, cô có thể cho tôi số tài khoản không?”
Đường Tư Kỳ còn nghĩ đối phương sẽ bắt cô xóa bài hoặc yêu cầu gì khác, không ngờ ông chủ lại muốn gửi phí cảm ơn cho cô.
“Việc này…… Anh không cần khách sáo đâu ông chủ Phùng, tôi cũng chỉ tiện tay đăng cảm nhận sau khi đi chơi về thôi.”
Phùng Nghị im lặng hai giây, sau đó kể thêm: “Có chuyện cô không biết, thật ra trước kia tôi bận làm ăn, tôi với vợ chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, sau khi ly hôn, cô ấy tái giá, dẫn theo đứa con một tuổi của tôi. Mấy năm nay…… tôi vẫn luôn thấy mình có lỗi với con, vậy nên mới xây cái công viên giải trí cho trẻ em này, tôi muốn tặng con một món quà trong quá trình khôn lớn của thằng bé. Không ngờ thằng bé mới đến chơi một lần rồi nói không thích, không muốn đến nữa. Mấy đối tác đều khuyên tôi chuyển nhượng đất, làm bất động sản, nhưng tôi không nỡ, vẫn muốn thử lại…… Đúng lúc này tôi nhìn thấy bài đăng của cô, giờ tôi mới biết bản thân sai ở đâu, tôi dựa theo tưởng tượng của mình để xây công viên giải trí, không hề nghĩ tới việc con trai thích cái gì. Cảm ơn cô đã giúp tôi tìm được cách nghĩ mới, mong cô gửi số tài khoản cho tôi để tôi thể hiện lòng cảm ơn của mình.”
Đường Tư Kỳ không tiện từ chối thêm nữa: “Vậy…Vậy cũng được.”
Sau khi cúp máy, Đường Tư Kỳ thấy bản thân như đang nằm mơ, nhưng cô vẫn gửi số tài khoản của mình qua.
“[Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc] tài khoản của bạn ( **6666) nhận được 2000 NDT vào ngày 13 tháng 4, số dư hiện tại là 6029 NDT.”
Oa, ông chủ Phùng gửi cô tận 2000 tệ!
Cô cái gì cũng chưa làm, chỉ mới đăng bài trên mạng mà thôi.
Cô nhanh chóng gửi tin nhắn: Tôi đã nhận được tiền, cảm ơn anh rất nhiều!
Đối phương rất nhanh đã trả lời lại: Đừng khách sáo, là tôi nên cảm ơn cô mới phải.
Đường Tư Kỳ nhìn đi nhìn lại tin nhắn, vui như mở cờ trong bụng.
Đã rất lâu cô không có cảm giác này.
Thật ra lúc trước cô làm họa sĩ toàn thời gian cũng sẽ nhận được tiền, nhưng khi đó đều là những đơn nhỏ như đi nét tô màu, có tay là làm được, sau khi hoàn thành, tác phẩm cũng không phải của bản thân, lúc đó cô cảm giác như mình là nữ công nhân trong dây chuyền sản xuất vậy.
Nhưng lúc này, cô cảm nhận được rằng, mọi việc mình làm đều có giá trị.
Cô lại mở hai bài đăng trước đó ra.
Sau khi đăng bài về quán mì bà Trần, có rất nhiều người ăn mì của bà mà lớn lên tìm được đến địa điểm mới.
Mà việc làm ăn của cửa hàng đồ cổ Gia Thúc cũng tốt hơn nhiều sau khi cô đề cử.
Được mọi người chú ý, được làm một số việc cho người khác thật sự là việc rất có cảm giác thành tựu.
A đúng rồi, còn có một bạn nhắn tin Weibo muốn cô làm hình đại diện, đây chính là khách hàng thật sự đó, suýt chút nữa thì cô quên mất rồi.
Đường Tư Kỳ nhanh chóng trả lời: “Hình đại diện bình thường 20 tệ, 3 ngày sau trả hình, cần chuyển trước 50% làm tiền đặt cọc.”
Đối phương lập tức nhắn lại: “A a a, đại đại trả lời tin nhắn của em! Chỉ cần 20 tệ, rẻ như cải trắng luôn, bây giờ em lập tức chuyển tiền, em có thể đợi đến ngày trả hình.”
Vừa nhắn xong đã gửi ngay bao lì xì 20 tệ qua.
Đường Tư Kỳ ấn nhận: “Sau khi vẽ xong chị sẽ gửi cho em xem, có thể sửa theo yêu cầu một lần nhé.”
“Được ạ.”
Không ngờ rằng sáng nay còn chưa rời giường mà đã có bất ngờ như vậy.
Đường Tư Kỳ vui vẻ xuống giường đi rửa mặt, vừa đánh răng vừa mở hệ thống xem thông báo.
“Khụ khụ khụ……” Cô thấy một đống thông báo của hệ thống, sặc đến nỗi suýt chút nữa nuốt hết kem đánh răng vào bụng.
“Chúc mừng ký chủ, tính đến 8 giờ, bài đăng của ký chủ nhận được tổng cộng 255 lượt thích, 80 lượt chia sẻ và 145 người bình luận, hệ thống khen thưởng 205 đồng vàng, tổng tài sản hiện tại: 212 đồng vàng.”
“Xin hỏi ký chủ có muốn dùng 50 đồng vàng mở chức năng check in hàng ngày hay không? Chú ý: Sau khi mở có thể tự tìm kiếm địa điểm check in, sau khi check in sẽ đánh giá cấp bậc theo quy tắc nhất định, sau đó dựa trên cấp bậc để khen thưởng thời gian sống và đồng vàng, sau khi bài đăng nhận xét được chú ý cũng sẽ nhận được đồng vàng khen thưởng như cũ.”
Oa, check in hàng ngày! Nghe có vẻ không tệ!
Theo như hệ thống thì không cần phải đợi thông báo nhiệm vụ mà có thể tự tìm địa điểm check in.
Đường Tư Kỳ chọn có.
“Ký chủ đã mở chức năng check in hàng ngày thành công, phí tổn: 50 đồng vàng, tổng tài sản hiện tại: 162 đồng vàng. Chú ý: Nếu trong vòng một tháng check in được 10 địa điểm cấp A, hệ thống sẽ tiến hành thăng cấp thần bí.”