Hoạt động đào rau dại với sự tham gia của mọi người rất nhanh đã hoàn thành.
Đường Tư Kỳ cũng từ không phân biệt được cỏ dại và rau dại lúc ban đầu sang có chút thành tựu lúc sau.
Tuy động tác vẫn không nhanh như cũ, nhưng sau mấy tiếng, thành quả của bọn họ khá dồi dào.
Hình như cô Lý cũng không ngờ đến hiệu quả như vậy, cô nhìn túi rau dại, cười híp mắt khen mấy đứa trẻ bây giờ thật là hiểu chuyện.
Cô Lý khen bọn họ không ngừng, làm mấy người họ đều thấy rất ngại ngùng.
Xong việc, bọn họ chào tạm biệt cô Lý.
Sau khi cùng nhau xuống núi, cô Lý xách túi rau về nhà, những người còn lại thì cùng nhau đi đến chùa Kê Minh để quay tiếp phần sau.
Đây là lần thứ hai Đường Tư Kỳ đến chùa Kê Minh, mấy người khác trừ Hứa Tiên là người bản địa ra thì đều chưa từng tới, nghe bảo khi còn bé cô Lý đã đưa cậu ta đến đây mấy lần.
Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định sẽ quay hai cảnh phim ở đây.
Cảnh đầu là Bạch nương tử bị giam vào tháp.
Cảnh thứ hai là Tiểu Thanh đến tháp Lôi Phong thăm tỷ tỷ.
Đường Tư Kỳ diễn cảnh thứ hai, cảnh đầu rất hoành tráng, cô liền mừng rỡ đứng một bên vừa quay phim vừa hóng hớt.
Không biết có phải vì hôm nay được mọi người giúp đỡ đào rau dại hay không mà Hứa Tiên vô cùng nhập vai.
Cậu ta dọc theo cầu thang phi nhào tới nhưng lại bị người phía sau ngăn cản.
Đương nhiên mấy người bọn họ trừ diễn viên chính ra thì không có diễn viên quần chúng, Hứa Tiên bèn giả vờ như đang có người ngăn cản.
Cậu ta ra sức diễn xuất, hấp dẫn không ít du khách đến tham quan lễ Phật.
Đường Tư Kỳ nhìn cảnh tượng này, tuy bản thân cô không nằm trong đội ngũ biểu diễn nhưng lỗ tai vẫn không nhịn được mà đỏ bừng.
Đúng là… xấu hổ quá trời.
Dù đã có kinh nghiệm lúc trước nhưng cô vẫn thấy xấu hổ muốn chết, nhất là lúc thấy có người cầm điện thoại quay bọn họ, làm cô hận không thể trốn vào trong góc.
Nhưng mấy người còn lại không hề xấu hổ chút nào, Hứa Tiên diễn từng phân đoạn theo kịch bản, lúc cậu ta diễn xong, bọn họ liền được đoàn du lịch cho người trung, cao tuổi vây quanh.
"Ai nha, các cháu diễn hay quá!"
"Vui thật đấy!"
"Đây là nơi quay “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” mà!"
"Đến đến, diễn lại lần nữa, để bọn bác đóng người ngăn cản cháu cho."
Nghe vậy, Hứa Tiên không những không xấu hổ mà lại còn càng nhập tâm.
Cậu ta lại nỗ lực diễn lại lần nữa, tâm trạng dồi dào, lần này, một nhóm các ông các bà đứng sau cậu ta ngăn không cho cậu ta tiến lên, làm cậu ta càng nhập vai hơn.
Bên Bạch nương tử cũng như vậy, một đám người đứng sau không cho cô bước tới, là kẻ ác đánh tan đôi uyên ương hàng thật giá thật.
Vừa đúng để tay của hai người lướt qua, không thể nắm lấy tay nhau, sau đó kéo Bạch nương đi mất.
Nhưng đúng là khi quay xong hiệu quả tốt hơn nhiều so với lúc “diễn không có vật thật”.
Các thành viên đoàn du lịch cũng bị nghiện diễn, dồn dập theo bọn họ diễn kịch.
Vậy nên… trước tháp Dược Sư đều là diễn viên
Đường Tư Kỳ nhìn tâm tình của mọi người càng ngày càng tăng cao, dần dần đã không chú ý tới sự tồn tại của cô thì thở phào nhẹ nhõm.
Đến cảnh cuối cùng là Tiểu Thanh đến thăm Bạch nương tử, bọn họ chỉ đành di chuyện đến cạnh tháp Dược sư, camera còn phải né các thành viên đoàn du lịch đang diễn đến mức khí thế ngất trời nữa.
Đoạn này trong bản gốc cần hai người hát đối, Đường Tư Kỳ chưa kịp phản đối thì Bạch nương tử đã từ chối trước: "Aizzz, đừng hát, Phật môn trọng địa, tớ sợ hát xong rồi thật sự bị giam vào tháp luôn."
Vậy là hai người họ một ở trong tháp, một ở ngoài tháp, cùng diễn cảnh kinh điển: Bạch nương tử gặp lại Tiểu Thanh sau nhiều năm.
Đường Tư Kỳ liên tục nhủ thầm, vì nhiệm vụ, vì nhiệm vụ!
Dù gì sau hôm nay cũng không ai biết cô!
Dưới suy nghĩ đó, rột cuộc cô cũng gian nan hoàn thành lần quay này.
Sau khi kết thúc, Đường Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đến hiện tại, nhiệm vụ quay phim ở chùa Kê Minh của mọi người đã hoàn thành.
Hứa Tiên còn chưa đã thèm: "Thật ra diễn xuất xủa tớ còn chưa phát huy hết."
Mọi người: “… Cậu muốn sao?”
Hứa Tiên: "Thật ra tớ có thể diễn cảnh Hứa Sĩ Lâm, con trai của Bạch nương tử, đến trước tháp quỳ lạy."
Mọi người sợ hãi: "Mau cản cậu ta lại."
Hứa Tiên: "Nương ~ con là Hứa Sĩ Lâm ~ "
Hứa Tiên nhấc tay, động tác khoa trương biểu diễn.
"Trời má, Hứa Sĩ Lâm đâu có ẻo lả như vậy đâu!"
"Vậy như này hả?" Hứa Tiên cong mông liếc mắt.
"Ọe, tha tui trời ơi."
"Hahahaha."
Đùa giỡn một trận, không khí trở nên vô cùng náo nhiệt, mọi người đều cất tiếng cười to.
Đường Tư Kỳ nhìn bọn họ, cũng không nhịn được bật cười.
Hình như đã rất lâu cô không có trải nghiệm như vậy, cùng mọi người tham gia hoạt động rồi thoải mái cười thật lớn.
Hứa Tiên vốn còn định đùa tiếp, bỗng mẹ cậu ta gọi điện thoại tới, lúc này cậu ta mới yên tĩnh trở lại.
"À… Sắp xong rồi ạ."
"Vâng vâng, về ngay đây."
"Vâng vâng, con đưa tất cả bọn họ về."
"Được rồi được rồi, một người cũng không thiếu."
Cúp điện thoại, Hứa Tiên nhìn mọi người: "Đi thôi, đến nhà tớ ăn cơm, mẹ tớ đặc biệt bàn giao bảo các cậu đều phải đi."
Pháp Hải thật sự không có hứng thú với rau dại, cậu ta thích ăn thịt, vậy nên định kiếm cớ không đi: "Thật ra hôm nay tôi còn phải…"
Hứa Tiên lập tức lôi kéo cậu ta: "Đại ca, đừng đi mà, nếu cậu không đến thì mẹ tớ nhất định sẽ không ngừng càm ràm tớ mất."
Lời này thật sự làm người khác quá đồng cảm, Pháp Hải không đành lòng, nghĩ thầm, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp…
Vậy là mọi người rời chùa Kê Minh, cùng nhau đến nhà Hứa Tiên.
Trước khi đi, Đường Tư Kỳ lặng lẽ lấy điện thoại ra check in.
[Chúc mừng ký chủ đã check in "Bạch nương tử và Hứa Tiên chia lìa trước tháp Lôi Phong" cùng với "Tiểu Thanh đến thăm" thành công, nhận được 1000 đồng vàng. Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ du lịch chủ đề “Tân Bạch nương tử truyền kỳ”, nhận được một rương bạc.]
Oa, lấy được rương báu rồi!
Đường Tư Kỳ vốn còn nghĩ hệ thống sẽ không tính cảnh diễn lúc trước, dù gì cô cũng chỉ tham gia qua loa, không ngờ như vậy cũng được.
Lần trước trong rương bạc là vé vào xem triển lãm Mạc Lan•Kiều mà cô thích nhất, không biết phần thưởng lần này sẽ là gì.
Đường Tư Kỳ ngừng thở, ấn vào mục khen thưởng.
[Chúc mừng ký chủ nhận được một tấm vé vào xem chung kết KPL, phần thưởng đã được gửi đến email, xin vui lòng kiểm tra và nhận thưởng.]
Đường Tư Kỳ: "A a a a!"
Cô không nhịn được hét to.
Quá kí©h thí©ɧ rồi, vé xem chung kết KPL đấy!
Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Mấy người Pháp Hải tò mò đi đến: " Tiểu Thanh, cậu hét gì thế, sao lại kích động vậy."
"Tớ tớ tớ, tớ lấy được vé chung kết KPL!" Đường Tư Kỳ kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Bạch nương tử: "Cái gì? KPL? KPL của Vương giả vinh diệu tổ chức ở Nam Kinh á?"
Hứa Tiên: "Vãi! Đỉnh vậy?"
Pháp Hải: "Mau xem, hàng bao nhiêu? Ngồi bên nào thế?"
Đường Tư Kỳ nhanh chóng mở email ra nghiên cứu: "Hàng 2, số 42."
Pháp Hải phân tích: "Số 40, lúc trước tớ nghiên cứu sân, hôm qua đã xác định được là AG và eStarPro sẽ gặp nhau ở trận chung kết, vé này khả năng lớn là ngồi bên phía AG."
Hứa Tiên lập tức mất bình tĩnh: "Tớ là fan cứng của AG, có thể nhường vé cho tớ không? Tớ trả 2000! Tiểu Thanh, cậu bán lại vé cho tớ nhé?"
Bạch nương tử: "Tránh ra nào, tớ vẫn chưa nói đâu. Tiểu Thanh, tớ cũng muốn, bao nhiêu tiền thì cậu đồng ý bán lại? Tớ có thể bỏ thêm tiền."
Hứa Tiên: "Tớ trả 2500."
Bạch nương tử nổi giận: "Có phải cậu định phá rối tớ không!"
Pháp Hải vốn cũng định nói mua, nhưng thấy dáng vẻ giương cung bạt kiếm như sắp đánh nhau của hai người họ thì đành im lặng.
Đường Tư Kỳ không ngờ hai người họ đều muốn, lại còn tranh giành nhau, tuy cô thiếu tiền, nhưng mà vé chung kết KPL đúng là một vé khó cầu, sau khi cân nhắc, cô vẫn quyết định không bán lại.
"Tớ cũng rất thích xem KPL, cũng thích cả hai đội này, tớ quyết định không nhượng vé mà để lại chính mình đi xem."
Bạch nương tử có hơi thất vọng, nhưng cũng dễ hiểu, ai mà chẳng có đội mình thích chứ.
"Aizzz, cậu đến đó có nhận được đồ tiếp ứng gì của AG thì chụp ảnh lại cho tớ với, nếu như có đồ tớ muốn thì bán lại cho tớ cũng được." Hứa Tiên nói.
Nói xong, cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà ghé sát tai cô nói: "Nếu lúc đấy cậu có việc không đi được thì nhớ nhượng lại vé cho tớ nhé…"
Đường Tư Kỳ: "…"
Cô không ngờ mỗi lần mở rương bạc hệ thống đều cho ra phần thưởng hợp ý cô đến thế, cả hai lần đều là vé vào cô thích, hơn nữa đều là loại một vé khó cầu.
Đường Tư Kỳ không nhịn được mà chụp màn hình đăng lên vòng bạn bè.
“Không ngờ có ngày bản thân có cơ hội đến xem trực tiếp chung kết KPL, vui quá đi. [hình ảnh]”
Vừa đăng lên đã bị nhấn chìm bởi lượt like và comment.
Còn nhiều người like hơn ảnh chùa Kê Minh cô đăng lúc trước nữa.
"Aaaa, chung kết KPL! Team AG! Đường Tư Kỳ bà giải cứu Trái Đất à mà lại mua được vé thế!"
Bình luận này là của bạn cùng phòng thời đại học của cô - Vương Tễ, tuy họ là bạn cùng phòng nhưng lại rất ít khi tán gẫu, cũng chỉ được xem là sơ giao mà thôi. Lần này lại là người đầu tiên like và comment, có thể tưởng tượng được sự kích động của cô ấy lúc này.
"Không phải thời gian trước cậu ở Hàng Châu hở, bây giờ lại đi Nam Kinh chơi? Cậu đi công tác à?"
"Tại sao kẻ 996 như tớ lại thấy bài khoe vé chung kết KPL lúc đang làm việc chứ… Hơn nữa cậu còn có thể đi chơi khắp nơi… Huhuhu…"
"Chắc sau khi tốt nghiệp Tư Kỳ kiếm được không ít đúng không? Có thể đi chơi chỗ này chỗ kia, còn đi xem cả trận đấu nữa?"
Ban đầu Đường Tư Kỳ còn trả lời từng bình luận một để giải thích, sau đó thật sự có quá nhiều bình luận, cô cũng lười trả lời.
Lúc tới nhà Hứa Tiên, cô Lý đã làm xong một bàn đồ ăn.
"Hôm nay mấy đứa hái rau vất vả rồi, mau mau nếm thử xem, đây là sủi cảo tể thái cô làm, đây là tần ô xào, đây là canh trứng cúc hoa vàng, mấy đứa nếm thử canh trước đi. Cúc hoa càng này còn có thể làm thuốc nữa đấy, có tác dụng bổ gan sáng mắt, người trẻ tuổi ăn xong còn có thể trở nên thông minh hơn."
Hứa Tiên lập tức phản bác: "Mẹ đừng nói linh tinh, con ăn từ nhỏ đến lớn vẫn như vậy đấy thôi."
Cô Lý gõ đầu con trai: "Nói ít thôi, con cũng uống đi."
Đường Tư Kỳ múc một chén canh, nếm thử một miếng, oa, vị rau dại đúng là rất khác với các loại rau bình thường khác.
Canh sau khi vào miệng có hương vị thơm ngát đặc trưng, hòa cùng với vị của trứng, uống rất ngon!
Đường Tư Kỳ uống xong một bát, đang định múc tiếp thì canh đã sắp thấy đáy…
"Hahaha, canh ngon quá. Ngại ghê… tớ uống hai bát liền." Pháp Hải cười nói.
Bạch nương tử cũng ngại: "Tớ cũng uống hai bát."
Cô Lý thấy mọi người đều thích thì vui vẻ cười: "Các cháu thích thì tốt rồi, tiếc là tuy mấy đứa hái không ít nhưng canh trứng hoa cúc vàng này chỉ dùng được một ít phần lá non nhất thôi, phần khác không ăn được, vậy nên chỉ nấu được từng này."
Đường Tư Kỳ đã hiểu tại sao người Nam Kinh lại thích lên núi đào rau dại như vậy rồi, bởi vì ăn rất ngon!