Chương 27

Điền Côn không ngờ Phùng Nghị lại phản ứng như vậy, hắn vậy mà lại trải đường cho người khác, vậy là sắc mặt hắn ngày càng khó coi.

Vậy nhưng Phùng Nghị vẫn thao thao bất tuyệt: "Cô Đường, cô biết không, lúc tôi thấy thiết kế này, cảm giác đầu tiên chính là con trai tôi đến công viên giải trí chơi, thấy thiết kế đó nhất định sẽ không thích. Cô nói đúng như những gì tôi suy nghĩ. Tôi không hiểu thiết kế, nhưng tôi lại thấy bản thiết kế của nhà thiết kế trước còn không bằng cả tranh vẽ cô tiện tay đăng lên mạng nữa, bây giờ xem ra tôi tìm cô đến thiết kế là lựa chọn chính xác."

Điền Côn hừ một tiếng, nhấc chân ra khỏi văn phòng, chẳng muốn nghe tiếp nữa.

Phùng Nghị cũng không để ý tới phản ứng của Điền Côn, nói tiếp: "Cô Đường, cô cứ nói tiếp về suy nghĩ của của cô về nhà nấm đi, đừng câu nệ, có ý kiến gì cứ nói, tôi muốn nghe sáng tạo của cô."

Không có Điền Côn ở bên cạnh, Đường Tư Kỳ thoải mái hơn nhiều, cô cười nói: "Thật ra suy nghĩ của tôi rất đơn giản, muốn nhà nấm thể hiện ra được cảm giác của thế giới cổ tích thì phải dũng cảm dùng màu sắc, trẻ con thích những màu tươi sáng, ngoài ra tôi hi vọng kích cỡ của nhà nấm có thể lớn một chút."

Đường Tư Kỳ vừa nói, vừa lấy giấy bút trên bàn Phùng Nghị, tiện tay vẽ phác thảo.

"Anh xem, thiết kế trước của nhà nấm quá công thức hóa rồi, cái chúng ta muốn làm là có thể khiến trẻ con không ngờ tới được. Ví dụ như có thể làm cây nấm có thân dài, bên trong thân nấm thì khoét rỗng làm cầu thang xoắn ốc, như vậy thì mấy đứa trẻ có thể vào bên trong khám phá. Có thể xây cây nấm tròn, bên trong rỗng, dùng để làm cửa hàng. Còn có thể làm nấm sò, mũ nấm xòe rộng ra, như vậy có thể làm thành chỗ nghỉ ngơi. Ngoài ra còn có cả nấm kim châm, nấm đuôi phượng, nấm rơm,… tất cả đều có thể trở thành nguồn gốc linh cảm. Những loại nấm khác nhau có tác dụng khác nhau. Thậm chí còn có thể thiết kế trò thám hiểm, để mấy đứa trẻ đi vào tìm manh mối, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng. Tôi tin là bọn trẻ nhất định sẽ thích khu vực này."

Phùng Nghị nhìn Đường Tư Kỳ như làm ảo thuật, vẽ rất nhiều loại nấm trên tờ giấy A4, tư duy cũng được mở rộng ra.

Anh ta càng nghe càng thích, nhà nấm vui như vậy, con trai đến nhất định sẽ vô cùng yêu thích!

Hơn nữa, chỉ cần bọn trẻ thích, vậy tình hình kinh doanh của công viên giải trí này sẽ có cơ hội xoay chuyển.

"Cô Đường, suy nghĩ của cô… Đúng là quá tuyệt! Tôi thật sự hi vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy bản thiết kế của cô!" Phùng Nghị khó nén kích động nói.

Thật ra những ý tưởng này cũng là linh cảm bất chợt nảy ra của cô khi vừa tán gẫu, mới chỉ là ý tưởng ban đầu, còn chưa rõ ràng, có điều nhìn phản ứng của ông chủ Phùng thì hẳn là anh ta khá hài lòng.

Ông chủ Phùng câu nào cũng nhắc tới con trai, Đường Tư Kỳ nhớ tới Tuấn Bảo, nếu như bố Lạc Tuấn Bảo cũng yêu thằng bé như vậy thì tốt…

Tình cảm ông chủ Phùng dành cho con trai làm cô rất cảm động, cô cũng mong bản thân nhanh chóng hoàn thành phương án thiết kế, để công viên giải trí Thân Tử có thể trở thành công viên giải trí yêu thích của trẻ em.

Sau khi bàn luận với ông chủ Phùng, Đường Tư Kỳ quay lại văn phòng, mở máy tính ra, kết nối với bảng vẽ điện tử rồi bắt đầu làm việc.

Có linh cảm nên hiệu suất làm việc của cô rất cao, đến giờ tan làm, Đường Tư Kỳ đã hoàn thành phần lớn bản phác thảo.

Mấy ngày tiếp theo, tất cả thời gian của Đường Tư Kỳ đều đặt trên phương án thiết kế nhà nấm, cô còn ngày nào cũng gửi bản thiết kế cho Lạc Tuấn Bảo xem.

"Ừm, tranh này của dì đẹp hơn tranh lần trước dì gửi cháu nhiều."

Tuấn Bảo hào phóng đưa ra đánh giá của mình.

"Chỉ là cây nấm này dì có thể vẽ… vẽ… cong một chút." Tuấn Bảo không có cách nào nói rõ ý nghĩ của bản thân, thằng bé cuống lên, trực tiếp ngồi vào bàn vùi đầu vẽ, sau đó gửi tranh vẽ cho Đường Tư Kỳ.

Đường Tư Kỳ vừa nhìn đã hiểu, hóa ra Tuấn Bảo đề nghị cô vẽ phần mũ nấm uốn cong hơn một chút, như vậy càng càng giống như nấm ngoài tự nhiên, cũng càng thú vị hơn.

"Còn nữa, dì nhìn trong sách vẽ nấm độc, màu đỏ, màu tím, tuy nó có độc, nhưng mà thật sự rất đẹp nha." Tuấn Bảo bổ sung.

"Tuấn Bảo giỏi quá!"

Có sự giúp đỡ của bạn nhỏ, Đường Tư Kỳ sửa lại bản thiết kế của mình, sau mấy ngày bận rộn, cuối cùng bản thiết kế cũng hoàn thành.

Dựa theo quy trình, cô phải tìm Điền Côn thảo luận trước, sau đó đem bản thiết kế cho ông chủ Phùng xem.

Có điều nhớ tới thái độ âm dương quái khí của Điền Côn mỗi khi cô ở văn phòng, Đường Tư Kỳ cũng lười tìm hắn, trực tiếp mang bản thiết kế tới văn phòng của ông chủ.



Dạo này Điền Côn sống không tốt mấy, vốn nhà thiết kế mà hắn tìm tới là anh em của hắn, thật ra đối phương có một đội thi công, có hắn giúp đỡ, anh em hắn làm giả giấy chứng nhận năng lực, định sau khi bản thiết kế được thông qua sẽ hợp tác với hắn để nhận thầu hạng mục sửa chữa công viên giải trí. Đối phương báo giá khá cao, đã thương lượng xong rằng sau khi hoàn thành sẽ chia cho hắn 20% lợi nhuận.

Không ngờ phương án lại bị Phùng Nghị phủ quyết, càng không ngờ Phùng Nghị lại lại mời một con nhóc đến, hắn biết rõ, con nhóc này là người mới vào nghề chưa bao lâu, căn bản không có tác phẩm nổi bật hay kinh nghiệm vững chắc gì cả.

Loại gà mờ như vậy lại phá hỏng chuyện tốt của hắn, làm Điền Côn vô cùng tức giận, hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội đuổi Đường Tư Kỳ khỏi công ty.

Không ngờ đối phương lại bình tĩnh thong dong ngồi ở phòng làm việc từng bước, từng bước hoàn thành bản thiết kế, càng không ngờ tới là mới qua mấy ngày mà Đường Tư Kỳ lại thật sự hoàn thành được thiết kế, còn nhảy qua hắn, trực tiếp giao bản thiết kế cho Phùng Nghị.

Điền Côn nghe xong lập tức tức nổ khói đầu, chạy đến văn phòng Phùng Nghị lý luận.

Lúc này Phùng Nghị cầm bản thiết kế của Đường Tư Kỳ trên tay, vô cùng kích động, Điền Côn đến đúng lúc anh ta đang chuẩn bị khen.

"Điền Côn, em tới đúng lúc, lại đây xem một chút." Phùng Nghị thấy hắn xuất hiện ở cửa phòng làm việc, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp gọi hắn vào.

Điền Côn xanh mặt bước tới.

Phùng Nghị hưng phấn nói: "Xem này, đây chính là cảm giác mà anh nói, thiết kế của cô Đường thể hiện được hết những gì anh muốn, nếu sửa công viên theo bản thiết kế này…" Anh ta còn chưa nói hết lời.

Điền Côn chen ngang nói: "Anh rể, bản thiết kế này không được."

Phùng Nghị kinh ngạc hỏi: "Sao lại không?"

"Em nghĩ… cô Đường chỉ biết một ít kỹ năng hội họa, không hề hiểu rõ nguyên lý kiến trúc, có những kiến trúc hình dáng lạ, lúc vẽ nhìn rất đẹp, nhưng trong thực tế thì phải phù hợp với nguyên lý kiến trúc mới thi công được, có đạt tiêu chuẩn an toàn hay không mới là chuyện quan trọng mà công viên phải suy xét."

Đây đúng thật không phải chuyên ngành của Đường Tư Kỳ, Phùng Nghị nghe đến đó, sắc mặt cũng nghiêm túc trở lại.

Đối với công viên giải trí Thân Tử mà nói, có thể hiện thực hóa cảnh tượng cổ tích tất nhiên rất tốt, nhưng nếu bởi vậy mà xuất hiện tình trạng thi công khó khăn, an toàn không đạt chuẩn, thậm chí sau này còn có khả năng xảy ra tai nạn thì ông chủ công viên giải trí Thân Tử như anh ta chắc chắn không muốn thấy những điều này.

Phùng Nghị nhìn Điền Côn: "Em thấy những thiết kế này có vấn đề à?"

Điền Côn gật đầu: "Hình dạng những kiến trúc này quá kỳ lạ, đến lúc thi công trong thực tế sẽ gặp vô vàn khó khăn, ví dụ như cái mũ nấm này, loại đường cong như vậy rất khó thực hiện."

Nếu Điền Côn nhắc tới những cái khác thì không nói, nhưng nhắc tới mũ nấm, Đường Tư Kỳ liền có quyền lên tiếng.

Bởi vì lúc cô thiết kế cũng lo lắng như vậy, nên cô đã lên mạng tìm từng công viên giải trí một để tham khảo, cuối cùng cô cũng tìm thấy thiết kế gần giống vậy.

"Ông chủ Phùng, anh xem, đây là một công viên giải trí ở California - Mỹ, mái nhà của lâu đài cổ tích của họ cũng có hiệu quả thực tế như tôi thiết kế, cũng là kiểu mái lượn sóng, hơn nữa diện tích của bọn họ còn lớn hơn rất nhiều. Còn có công viên giải trí này ở Nhật Bản, nhà nấm bọn họ thiết kế cũng có đủ loại hình thù, tất cả đều có thể thi công xong và đảm bảo an toàn, tuy tôi không hiểu kiến trúc, nhưng tôi đề nghị nếu anh Điền không làm được thì ông chủ Phùng có thể cân nhắc đến việc mời kiến trúc sư khác, biết đâu người khác có thể hoàn thành được."

Thật ra Đường Tư Kỳ không chỉ tìm ví dụ thực tế trên mạng, cô còn tìm Quách Bảo Vân hỏi ý kiến.

Trong thời gian làm việc ở đây, cô và Quách Bảo Vân không tán gẫu nhiều, có điều cô biết rõ cô ấy cũng là kiến trúc sư, hơn nữa còn có một vài ý tưởng thú vị, cho cô rất nhiều ý kiến quý giá.

Lúc này, Điền Côn tức đến giơ chân: "Cô có ý gì!?"

Đường Tư Kỳ không để ý tới câu hỏi của hắn, chỉ nhìn Phùng Nghị.

Phùng nghị suy nghĩ một lát, nói với Điền Côn: "Nếu em không làm được thì để phòng thiết kế họp bàn đi."

Trong hội nghị, phần lớn kiến trúc sư biết đây là trứng chọi đá, Điền Côn là em vợ của ông chủ, cho dù suy nghĩ của hai người có xung đột nhưng dù sao họ vẫn là người một nhà.

Đối đầu với Điền Côn, trừ phi bản thân không muốn tiếp tục làm việc trong công viên giải trí nữa.

Vậy nên phần lớn mọi người đều giữ im lặng khi nhìn thấy thiết kế của Đường Tư Kỳ.

Điền Côn buông tay: "Nhìn thấy chưa, không phải chỉ mình tôi nói nó có vấn đề, mọi người thấy thiết kế kỳ quái như vậy đều không biết làm thế nào, người thường chính là người thường, Đường Tư Kỳ còn trẻ như vậy, suy nghĩ ấu trĩ cũng dễ hiểu. Anh rể, anh là chủ, không thể bị một con nhóc nắm mũi dắt đi được."

Đường Tư Kỳ lạnh mặt nhìn màn này, trong lòng buồn nôn.

Đây là chuyện cô ghét nhất, đấu đá chốn văn phòng.

Một màn này thành công làm cô hồi tưởng lại tại sao lúc trước cô lại từ bỏ công việc, dứt khoát chọn nghề tự do.

Lúc này, Quách Bảo Vân rụt rè mở miệng: "Ông chủ, thật ra tôi thấy thiết kế của cô Đường có thể thực hiện được."

Cô vừa mở miệng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cô.

Tính cách Quách Bảo Vân khá nhút nhát, bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, vẫn chưa nói gì mà mặt đã đỏ bừng.

Điền Côn lớn tiếng nói: "Một người làm việc vặt như cô biết gì về kiến trúc mà nói!"

Quách Bảo Vân bị quát, sợ đến run lên, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, cô vẫn dùng giọng nói nhỏ bé nhưng kiên định nói: "Ông chủ, thật ra trước đó tôi đã thấy thiết kế của cô Đường, tôi đã âm thầm làm xong thiết kế kiến trúc và mô hình kiến trúc, đây là thiết kế và tranh hiệu quả thực tế của tôi."

Lời này vừa nói ra đã xoay chuyển tình thế, Phùng Nghị giống như lại nhìn thấy hi vọng.

"Vậy à, mau mau, lấy ra tôi xem."