Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếp theo, thư ký Mã dẫn Đường Tư Kỳ đến canteen làm thẻ cơm.

"Trong thẻ cơm này có 5000 tệ, trong thời gian cô ở đây có thể đến canteen tiêu thoải mái, nếu tiền trong thẻ cơm hết thì có thể liên hệ với tôi, tôi sẽ nạp thêm tiền giúp cô." Thư ký Mã cười nói

Đường Tư Kỳ nhìn thức ăn trong canteen, có chay có mặn, hơn nữa nhìn trông rất ngon.

Cô lại quan sát những nhân viên đang ăn cơm, quả nhiên, mọi người đều ăn ngon lành, đồ ăn nơi này nhất định rất ngon.

Trong lúc làm việc ở công viên, thẻ cơm có thể tiêu phí tùy ý…

Đường Tư Kỳ thấy bản thân quá hạnh phúc.

Đột nhiên được bao ăn bao ở, cô thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ nếu cứ vậy mãi thì tốt.

Sau bữa trưa, thư ký Mã đưa Đường Tư Kỳ tới khu vực làm việc.

Đây là tòa nhà làm việc được xây ngay cạnh nhà ăn, nằm sâu trong công viên, xung quanh thanh tĩnh, hoàn cảnh công tác khá tốt.

Thư ký Mã giới thiệu Đường Tư Kỳ với đội thiết kế kiến trúc công viên giải trí.

"Cô Đường, cô cần hợp tác với đội thiết kế kiến trúc, trước hết cô sẽ đưa ra tranh ý tưởng sáng tạo của mình, sau đó kiến trúc sư sẽ đưa phương án thiết kế, cuối cùng là hình hiệu quả thực tế. Hiện nay chúng ta cần chỉnh sửa 2 khu vực, một là khu tương tác với động vật, một cái khác là lâu đài cổ tích, cũng chính là nhà nấm của cô lúc trước. Công việc của cô chủ yếu là thiết kế tạo hình của nhà nấm."

Kiến trúc sư là một người đàn ông để tóc dài, tên là Điền Côn, trong suốt thời gian thư ký Mã giới thiệu, anh ta vẫn luôn ngồi trên ghế, chỉ liếc mắt nhìn Đường Tư Kỳ.

Đường Tư Kỳ bỗng cảm thấy ánh mắt của đối phương phát ra tín hiệu không hữu hảo với cô.

"Xin chào, Điền tiên sinh, thời gian này mong anh quan tâm nhiều hơn."

Điền Côn hơi nhíu mày, lười biếng nói: "Cô chính là nhà thiết kế mà ông chủ chỉ định, tôi phải bảo cô quan tâm mới đúng."

Thư ký Mã nghe vậy cũng khẽ cau mày, nhưng cô ấy cũng không nói gì, chỉ bảo Đường Tư Kỳ: "Cô có nhu cầu gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi, tôi còn chút việc, xin phép đi trước."

"Được, hôm nay cảm ơn cô nhiều."

Sau khi thư ký Mã đi, Đường Tư Kỳ bước tới trước mặt Điền Côn: "Điền tiên sinh, tôi nghe nói nhà thiết kế trước có đưa ra phương án thiết kế nhà nấm, không biết tôi có thể xem hay không?"

Điền Côn liếc Đường Tư Kỳ, không vui nói: "Cô giỏi như thế, có thể làm ông chủ Phùng chỉ tên đến thiết kế, vậy mà còn cần xem phương án thiết kế khác à?"

Nói xong thì đứng dậy vươn vai, bước ra khỏi văn phòng.

Đường Tư Kỳ ngơ người tại chỗ, cảm thấy tức giận, trước đây cô cũng từng làm việc văn phòng, không xa lạ gì với trường hợp này, chỉ là đối phương không phối hợp đến mức này vẫn làm cô thấy bất ngờ.

Cả buổi chiều, Đường Tư Kỳ dành thời gian xem tư liệu liên quan tới công viên gải trí ở trên bàn, trước khi thiết kế nhất định phải hiểu rõ về công viên trước.

Trên đường về ký túc xá, cô gái đi phía trước cô đánh rơi tài liệu toán loạn khắp mặt đất, Đường Tư Kỳ bước nhanh lên trước, giúp cô ấy nhặt tài liệu.

"Cảm ơn cô, cô Đường."

Đường Tư Kỳ sững sờ: "Cô biết tôi à?"

Cô gái ngượng ngùng nở nụ cười: "Hôm nay lúc thư ký Mã đưa cô tới, tôi cũng ở trong phòng làm việc."

"Nói vậy thì cô cũng ở phòng thiết kế kiến trúc rồi?" Đường Tư Kỳ hỏi.

Cô gái gật đầu: "Tôi tên là Quách Bảo Vân, cô có thể gọi tôi là Tiểu Vân. Tôi cũng ở phòng thiết kế kiến trúc, có điều chỉ là chân chạy vặt thôi."

"Chào cô, Tiểu Vân, đúng rồi, cô có biết xem phương án thiết kế nhà nấm trước ở đâu không?" Đường Tư Kỳ hỏi.

Thật ra sau khi cô tìm hiểu rõ về công viên giải trí thì đã định tìm thư ký Mã hỏi tư liệu, nếu Điền Côn đã không chịu phối hợp, thì tất nhiên cô phải tìm người khác ngoài anh ta, có điều nếu như Tiểu Vân biết thì tìm cô ấy cũng được.

Quách Bảo Vân: "Chỗ tôi có, cô cho tôi địa chỉ mail đi, tôi về ký túc xá rồi gửi qua cho cô."

Nói xong, cô ấy nhìn xung quanh một lần, thấy không có ai mới nói: "Điền Côn này thật ra chính là em vợ của ông chủ, sau khi ông chủ ly hôn với vợ trước, rất nhiều lúc phải dựa vào Điền Côn mới gặp được con trai, nhà thiết kế trước là Điền Côn giới thiệu, thế nhưng phương án thiết kế bị ông chủ phủ quyết, vậy nên mới có ý kiến với cô, cô Đường đừng để ý."

Đường Tư Kỳ thở một hơi, hóa ra là như vậy.

Cô vốn còn nghĩ hoàn cảnh công tác của nơi này không tệ, đãi ngộ cũng rất tốt, nếu có thể ở đây lâu hơn thì tốt, không ngờ sau khi hiểu rõ lại là như vậy.

Đường Tư Kỳ không nhịn được cảm khái, quả nhiên không có công việc nào hoàn hảo cả, trước đây lúc còn đi làm ở Ôn Châu, cô cũng gặp phải kiểu quan hệ thân thích như vậy, các kiểu quan hệ phức tạp trong môi trường làm việc làm người mắc chứng sợ xã hội như cô không thể nào thích ứng nổi.

"Tiểu Vân này, phiền cô gửi một bản cho tôi với."

"Được."

Đường Tư Kỳ đi tới canteen, gọi một phần gà cung bảo, măng tây xào thịt, canh trứng cà chua, toàn là những món gia đình bình thường, ăn rất ngon, ăn cơm xong, cô lại đi dạo trong công viên giải trí, đi được 10.000 bước mới quay về ký túc xá.

Sau khi trở lại cô mới cười giễu, bây giờ không có hệ thống giám sát, cũng không cần đứng nhất vòng bạn bè, vậy mà cô lại thành thói quen mỗi ngày đều phải vận động rồi.

Về ký túc, Đường Tư Kỳ mở máy tính ra liền nhìn thấy email mà Quách Bảo Vân gửi tới.

Sau khi mở ra, cô thấy phương án thiết kế của nhà thiết kế trước, thậm chí còn có cả thiết kế kiến trúc của Điền Côn và hình ảnh hiệu quả thật.

Đường Tư Kỳ nhìn phương án, khẽ cau mày, đừng nói là ông chủ Phùng không thông qua phương án này, dù là Tuấn Bảo cũng sẽ không đánh giá cao nó.

Đúng rồi, Tuấn Bảo.

Đường Tư Kỳ gửi ảnh cho Từ Thiên Ngưng, nhắn: Chị bảo Tuấn Bảo nhìn mấy hình này xem thằng bé nhận xét thiết kế này như thế nào.

Từ Thiên Ngưng nhanh chóng gửi tới mấy đoạn tin nhắn âm thanh.

Giọng Lạc Tuấn Bảo non nớt nhưng nghiêm túc nói: "Đường Tư Kỳ, rõ ràng dì đã về Thượng Hải, tại sao không về nhà?"

"Cháu thấy hình dì gửi rồi, sao trình độ của dì lại giảm thế? Lúc trước cháu xem tranh của dì, không phải tranh này đâu, mấy bức tranh đó vẽ cũng không tệ lắm."

"Mấy hình này không đẹp."

"Công viên giải trí này là cho các bạn nhỏ chơi, nhưng nhà nấm này nhìn không đẹp, chơi cũng không vui."

Lạc Tuấn Bảo nghiêm túc nhận xét, Đường Tư Kỳ nghe được mà không nhịn nổi cười, quả nhiên, đến Tuấn Bảo cũng không thích.

Đường Tư Kỳ cũng lập tức thu âm tin nhắn trả lời: "Những hình này không phải dì vẽ, là nhà thiết kế khác vẽ, ông chủ không hài lòng, vậy nên mời dì tới làm nhà thiết kế, bây giờ dì ở công viên giải trí mà lần trước chúng ta đến, chờ dì làm việc xong dì sẽ về."

Lạc Tuấn Bảo: "Ồ, vậy dì làm việc chăm chỉ."

Tuấn Bảo nói không đẹp, chơi không vui, tuy lời nhận xét này đơn giản nhưng vô cùng chuẩn xác.

Đối với trẻ con mà nói, công viên trò chơi vừa không đẹp vừa không vui, vậy thì còn gì quan trọng hơn đây?

Phương án thiết kế của cô phải giải quyết hai vấn đề lớn này, làm thế nào mới có thể làm cho nó thu hút được sự chú ý của trẻ con.

Buổi tối trước khi ngủ, Đường Duệ Thanh gửi tin nhắn tới, hỏi Đường Tư Kỳ ngày đầu tiên tới công viên giải trí làm có cảm giác gì.

Đường Tư Kỳ trả lời: Còn chưa có linh cảm gì, nhưng việc này không vội được.

Trả lời như vậy thật ra trong lòng cô cũng thấy áp lực, bởi vì bình thường nếu cô nói vậy, bố cô nhất định sẽ nói làm nghề tự do khó khăn đến mức nào, chỉ là hôm nay bố cô chỉ gửi lại hai chữ ‘cố lên’.

Tuy chỉ có hai chữ ngắn gọn nhưng lại làm Đường Tư Kỳ như trút được gánh nặng.

Xem ra bố cô thật sự đã bỏ suy nghĩ muốn cô thi công chức, đồng ý ủng hộ cô làm nghề tự do.



Ngày hôm sau, Đường Tư Kỳ bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Cô không hề dính giường mà thức dậy đúng 7 giờ, sau khi rửa mặt xong thì đi xung quanh công viên giải trí.

Cô chủ yếu xem xét kỹ khu vực xây nhà nấm, chụp một vài bức ảnh rồi đến canteen, gọi một bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo, một l*иg tiểu long bao, một bát sữa đậu nành.

Ăn ngon thật!

Đường Tư Kỳ theo thói quen liếc mắt nhìn điện thoại, app hệ thống check in vẫn không có phản ứng như cũ.

Thực tế thì, mấy ngày trước có hệ thống giám sát, cô thật sự thấy cuộc sống rất phong phú, giờ đột nhiên không phản ứng, vậy mà lại làm cô thấy hơi cô đơn.

Cô không nhịn được khẽ thở dài một hơi: "Hệ thống của người khác thăng cấp chỉ cần một giây đồng hồ, làm sao đến lượt mình lại chậm thế này, đừng bảo là hàng nhái hàng giả nhé."

Nghĩ tới đây, Đường Tư Kỳ không nhịn nổi cười, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng ăn hết đồ ăn trước mặt.



Mà lúc này, ở một không gian thần bí trong hệ thống.

Nơi này là một thảm cỏ rộng lớn, gần đó có dòng sông, phong cảnh vô cùng tốt.

Gió nhè nhẹ thổi qua mặt cỏ, hương cỏ nhẹ nhàng thanh mát, hít sâu một hơi, cả người đều cảm thấy thoải mái.

Vào lúc này, một người que nhỏ nhỏ, đầu to gấp đôi thân mình đang vác một lọ keo còn cao hơn người nó, đứng trên sân cỏ hít vào một hơi thật dài, con mắt híp thành một cái khe, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

Phía sau nó là một cái bàn và một cái ghế, đĩa ăn, dao nĩa và đũa được xếp ngay ngắn trên bàn, giống như dùng thước kẻ đo vậy.

Mà những đồ vật này tuy rất mộc mạc nhưng lại vô cùng sạch sẽ.

Hơn nữa, trên mỗi món đồ đều được viết một hàng chữ nhỏ.

Người que nhỏ thưởng thức phong cảnh trong chốc lát, thở ra một hơi thật dài, cả người tràn ngập sức lực cho công việc tiếp theo.

Tay trái nó cầm lọ keo, tay phải cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo làm việc rồi đi về phía bìa các tông.

"May mà chủ nhân đến hàng thịt bò của Hoàng đại ca check in, nếu không đã không có bộ quần áo này, muốn xây xong nhà không biết phải dính bẩn đến mức nào đây." Người que nhìn bộ quần áo lao động màu xanh lam trên người mình, cảm thấy rất là thoả mãn.

Trên quần áo lao động cũng có một hàng chữ như trên bàn ghế: “Nhận được sau khi ký chủ check in hàng thịt bò Hoàng đại ca, phẩm chất cấp A.”

Không chỉ vậy, trên lọ keo nó đang vác cũng viết: “Thu được sau khi ký chủ check in phố đi bộ, phẩm chất cấp C.”

Giấy các tông trước mặt chính là nguyên liệu dựng nên căn nhà trong mơ của nó, chỉ cần dính bìa vào nhau là nó sẽ không phải trải qua cuộc sống màn trời chiếu đất như thế.

Tốt xấu gì cũng có một căn nhà.

Nghĩ như vậy, người que nhỏ thấy tim đập thình thịch, lúc làm việc cũng tràn ngập ý chí chiến đấu.

Lọ keo to lớn bị nó vác trên vai, cẩn thận bôi lên mép bìa các tông, trước khi đổ keo, nó đã cẩn thận vẽ ra những chỗ cần bôi, có lúc không cẩn thận đổ ra ngoài, nó còn dừng lại, dùng khăn lau đi, động tác cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, giống như chỉ cần s4i một chút là 2 tấm bìa sẽ không dính được với nhau.

Bôi xong một phần, người que mệt đến thở hồng hộc, nó thưởng thức thành quả trước mặt mình, đang cảm thấy rất thỏa mãn, đột nhiên ngứa mũi: "Hắt xì!!!"

Hắt xì một cái xong, người que căng thẳng nhanh chóng kiểm tra nhà của mình, thấy không bắn nước bọt lên mới thở phào nhẹ nhõm.

Nó móc một cái khăn tay từ trong ngực ra, nghiêm túc cẩn thận lau nước mũi, sau khi xác định không có vấn đề gì, nó mới không nhịn được nói: "Aizzz, có vẻ như chủ nhân đang khen mình làm việc chăm chỉ."

"Chỉ là nếu ban đầu chủ nhân check in cấp cao hơn một chút, thì mình đã có lọ keo cấp cao hơn rồi, làm sao lại như bây giờ, phải dùng keo khó dùng, làm mỗi lần bôi keo đều mệt như chó."

Người que chỉ thoáng oán giận một câu như vậy rồi tiếp tục vác lọ keo, tràn ngập nhiệt tình chăm chú bôi keo lên những miếng bìa.

Bên cạnh đã có những linh kiện đã dán xong, nhìn có vẻ lượng công việc rất lớn, không biết cần mất bao lâu mới có thể hoàn thành.



Ăn xong bữa sáng, Đường Tư Kỳ đi tới văn phòng, Phùng Nghị vẫn luôn không lộ diện hôm nay cũng đã tới công ty, cô vừa đến đã bị gọi vào văn phòng của ông chủ.

Làm Đường Tư Kỳ bất ngờ chính là Điền Côn cũng ở đây.

"Cô Đường, cô đến công viên làm việc đã quen thuộc với công việc và sinh hoạt chưa?" Phùng nghị hỏi.

Đường Tư Kỳ cười nói: "Ông chủ Phùng khách sáo rồi, tôi đều quen cả."

"Đây là phương án thiết kế của nhà thiết kế trước, cô nhìn xem, cô thấy thiết kế này thế nào?" Phùng Nghị đặt bản thiết kế trước mặt Đường Tư Kỳ, hỏi.

Đường Tư Kỳ chú ý tới, từ lúc cô đến gần văn phòng, Điền Côn vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt bất thiện, cô gần như có thể khẳng định Điền Côn này chắc hẳn đã nói gì đó về cô với ông chủ Phùng

Aizzz, loại đấu đá chốn văn phòng này thật tẻ nhạt, Đường Tư Kỳ thở dài trong lòng, đặt sự chú ý lên mấy hình thiết kế trước mặt.

"Ông chủ Phùng, tôi thấy mấy thiết kế này, đứng từ góc độ thiết kế mà nói thì không có vấn đề gì."

Cô vừa nói xong, Phùng Nghị có hơi bất ngờ, trong ánh mắt cũng có mấy phần thất vọng.

Mà trên mặt Điền Côn là nụ cười đắc ý.

Hắn ta chưa đắc ý được bao lâu đã nghe Đường Tư Kỳ nói: "Có điều… đứng trên góc độ của công viên Thân Tử Bảy Màu mà nói thì mấy bức thiết kế này có vấn đề rất lớn."

Phùng Nghị cảm thấy hứng thú, hơi di chuyển thân thể, hỏi: "Cô thấy có vấn đề gì?"

Nhà thiết kế mới tới này vừa thấy thiết kế cũ đã có thể nói ra cảm giác trong lòng hắn sao? Phùng Nghị rất tò mò.

Đường Tư Kỳ nói: "Lúc trước đề nghị của tôi là xây dựng dựa trên nhu cầu của trẻ em, sáng tạo ban đầu của nhà nấm là do con trai của bạn thân tôi vẽ ra, thằng bé miêu tả cho tôi xem một cảnh tượng giống như cổ tích, chính thằng bé là người cho tôi linh cảm, vậy nên tôi mới đề nghị công viên xây khu vực nhà ốc phù hợp với thế giới cổ tích trong lòng các bạn nhỏ. Mà những thiết kế này, màu sắc khô khan, thiết kế khá là mô thức hóa, căn bản không thể hiện ra được chủ đề thế giới cổ tích, theo tôi thì quan trọng không phải là tốt hay không, mà là trẻ em đến chơi có thể nói nó tốt hay không."

Nói xong, Phùng Nghị kích động đứng lên: "Đúng đúng! Chính là như vậy! Cô Đường, cô đã nói ra suy nghĩ trong lòng của tôi, thậm chí còn lý giải sâu sắc hơn tôi nữa!"
« Chương TrướcChương Tiếp »