Đường Tư Kỳ bị thông báo Wechat liên tiếp đánh thức.
Nhạc Khả Khả: “Áu! Nữ thần của em lại ra tác phẩm mới! A a a, vẽ đẹp quá đi!”
Nhạc Khả Khả: “Vốn Cùng Kỳ đại đại chỉ vẽ đồ ăn ngon và cảnh đẹp ở Thượng Hải, em đã đi ăn mấy chỗ theo chỉ dẫn rồi, không ngờ chị ấy lại tới Ôn Châu!”
Nhạc Khả Khả: “Ai da ai da, chị không biết đâu, trước giờ em chưa từng nghe nói Ôn Châu có nhiều đồ ăn ngon như vậy, chị nói xem cuối tuần này em có nên đến Ôn Châu không đây?”
Nhạc Khả Khả: “A a a a, sao nữ thần của em lại lợi hại vậy chứ, có thể phát hiện ra nhiều đồ ăn ngon như vậy”
Đường Tư Kỳ ngái ngủ mở điện thoại lên, thấy Nhạc Khả Khả không ngừng gửi tin nhắn tới.
Cô đau đầu xoa xoa thái dương, nghĩ thầm may mà không nói cho con bé biết hai ngày nay cô về Ôn Châu, bằng không đã ngã ngựa rồi.
Có điều thật không ngờ cô lên Xianyu bán bảng vẽ điện tử mà cũng đem được một fan nữ về.
Tư Kỳ: “Ừm, chị xem rồi, vẽ không tệ, từ Thượng Hải đến Ôn châu cũng không xa, cuối tuần đến có thể chơi hai ngày, đi tàu cao tốc cũng chỉ mất vài tiếng.”
Nhạc Khả Khả: “Chị cũng thích đúng không? Hay là chị đi Ôn Châu với em?”
Đường Tư Kỳ: "…"
Tư Kỳ: “Dạo này chị còn có việc, em đi một mình đi vậy.”
Sau khi nói chuyện với Khả Khả, Đường Tư Kỳ vốn vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng cô vừa nhìn thấy thông báo của hệ thống đã tỉnh như sáo.
“Chúc mừng ký chủ đã check in cấp A 10 lần: hàng tiểu long bao không tên, tòa nhà Trường Nhạc, tháp hải đăng cửa Ngô Tùng, bánh trôi Bảo Sơn, thịt dê di sản phi vật thể lão Dương, bánh chiên lão Lý Ôn Châu, mì lòng heo Xương Kiều, hàng cá viên Trần Huy, cơm nắm Dương gia, thế giới băng tuyết. Hệ thống tự động thăng cấp, thời gian thăng cấp chưa rõ, chức năng sau khi thăng cấp chưa rõ, trong thời gian thăng cấp ký chủ không thể sử dụng bất kỳ chức năng nào của hệ thống, mong ký chủ chờ đợi.”
Đường Tư Kỳ:!!!
Vậy nên cô đã hoàn thành nhiệm vụ check in cấp A 10 lần rồi?
Vốn cô còn muốn vào Cửa hàng Đồng vàng xem hôm nay có đồ ăn ngon hay đồ vật gì thú vị hay không, không ngờ hệ thống trực tiếp tiến vào trạng thái thăng cấp.
Đường Tư Kỳ mấy chữ ‘thời gian thăng cấp chưa rõ’ trên màn hình, trong lòng thấy hơi hơi phiền muộn.
Aizzz, thực sự là…
Lúc mới đầu cô còn ghét bỏ hệ thống này, dù sao nó cũng nhét cho cô cái gọi là thời gian sống còn lại, thế nhưng vì có hệ thống mà thời gian này cô cũng đã được ăn ngon chơi vui.
Ơ, đợi chút!
Hôm qua thời gian sống còn lại của cô có khoảng gần 200 giờ, lúc hệ thống thăng cấp không thể sử dụng, mà thời gian thăng cấp chưa rõ, vậy nhỡ đâu cô hết thời gian sống rồi mà nó còn chưa thăng cấp xong thì phải làm sao?
Đường Tư Kỳ khóc không ra nước mắt, như vậy chẳng phải là tính mạng cô sẽ bị nguy hiểm à…
Đường Tư Kỳ ấn vào màn hình, chỉ là ngoài thông báo nhắc nhở khi nãy ra thì hệ thống đã không còn bất kỳ phản ứng nào nữa, cô ấn nhiều thêm hai cái, màn hình lập tức tối đen.
Đường Tư Kỳ: "..."
Aizzz, nghĩ nhiều vô ích, chỉ có thể đến đâu tính đến đó thôi.
Hi vọng hệ thống thăng cấp đừng bug quá.
Mới vừa rời giường đã gặp đả kích như vậy, Đường Tư Kỳ lại yên lặng nằm xuống.
Cô mở game, đăng nhập vào nick phụ rồi đưa cậu thanh niên dán màn hình hôm qua theo vài ván, trực tiếp carry toàn trường, làm cậu ta mừng đến mức hô 666 không ngừng.
Chỉ là không biết có phải bình thường sinh hoạt phong phú quen rồi, hiện tại làm cá mặn lại thấy không quen.
Sau khi chơi xong mấy ván, Đường Tư Kỳ liền thoát game, cô nhớ hôm qua cô mới chỉ vẽ đồ ăn ngon ở Ôn Châu, còn chưa vẽ nơi tham quan, vui chơi đâu, vẫn nên tranh thủ đang rảnh rỗi thì vẽ ra thôi.
Chỉ là nhắc tới chỗ chơi, cô nhắn tin cho Hứa Vi hôm qua quen ở Thế giới Băng tuyết, hỏi ý kiến của cô ấy, dù sao cô cũng muốn lấy đối phương làm nguyên mẫu sáng tác.
Hứa Vi: “Oa, thì ra học tỷ là họa sĩ, không vấn đề gì, không vấn đề gì, nhất định phải vẽ em đẹp một chút, tiên một chút đấy.”
Đường Tư Kỳ cười, quyết đoán từ chối: “Phong cách của chị là kiểu ngốc nghếch dễ thương, chắc không có cách nào vẽ em vừa đẹp vừa tiên được đâu.”
Hứa Vi: “Hức~ em có ảnh này, chị lấy làm tư liệu sống đi.”
Tư Kỳ: “???”
Hứa Vi: “Cười gian. jpg. [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ] Không cần cám ơn, em tiện tay chụp thôi ý mà.”
Đường Tư Kỳ vừa nhìn, trời ạ, không cách nào nhìn thẳng.
Hóa ra Hứa Vi âm thầm chụp vài tấm hình, tất cả đều là đủ loại biểu cảm kinh hãi lo sợ của cô lúc sắp ngã dập mặt.
Còn có một tấm là lúc cô ngồi xe trượt, tóc mái bị gió thổi rẽ đôi ra, trông rất buồn cười.
Cô cười như đứa ngốc, có điều đúng là rất thú vị, nếu như không thấy mấy bức ảnh này, cô cũng không biết vẻ mặt mình lúc đứng trên ván trượt lại buồn cười như thế.
Tư Kỳ: “Cảm ơn nhá!”
Những bức hình này đúng là đã cho cô nhiều linh cảm một cách bất ngờ.
Trên tàu cao tốc từ Ôn Châu về Thượng Hải, Đường Tư Kỳ liền bắt đầu lấy bản thân trong ảnh làm hình mẫu vẽ nhân vật theo phong cách hoạt hình.
Trước đây, trong những bức tranh phong cảnh đẹp, đồ ăn ngon mà cô vẽ, bản thân cô chưa từng xuất hiện.
Có mấy tấm hình này, cô đột nhiên thấy có thể vẽ cho mình theo kiểu chibi, sau đó lấy nhân vật nhỏ này làm đối tượng chính, vẽ cô đi khắp nơi thưởng thức đồ ăn ngon, vẽ câu chuyện du lịch đến từng địa phương khác nhau, đó cũng là một ý tưởng không tệ.
Có lẽ do mấy tấm hình Hứa Vi chụp quá sống động, cô hoàn toàn không bị kẹt ý tưởng, lúc xuống tàu, một cô gái nhỏ phiên bản chibi linh động xuất hiện trong màn hình, cô còn thiết kế cho nhân vật nhỏ này mấy động tác và vẻ mặt kinh điển.
"Gọi em là Tiểu Kỳ đi."
Đường Tư Kỳ đóng máy tính lại, cô ngồi xe bus về nhà trước, sau khi cất hành lý thì gọi điện cho ông chủ Phùng của công viên giải trí Thân Tử Bảy Màu.
Lúc này Phùng Nghị không ở trong công viên giải trí mà đang ở sân bay tiễn con trai.
"Tiểu Bân, bố đang sửa lại công viên rồi, đợi lúc nghỉ hè con quay về, công viên nhất định sẽ được sửa thành hình dáng trong sở thích của con."
Phùng Tiểu Bân như đang bị ép kinh doanh, thằng bé dính vào cạnh mẹ, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ ơi, sao chúng ta vẫn chưa đi, chú Lý có phải đang chờ sốt ruột không?"
Phùng Nghị thấy con trai của chính mình một lòng chỉ nhớ tới người khác, đáy lòng đau xót, cuối cùng vẫy vẫy tay với con trai một cái, chỉ thấy vợ trước nắm tay thằng bé, đi về hướng cửa kiểm tra an ninh, thằng bé nhìn thấy bạn trai hiện tại của mẹ, vui vẻ cười nhào tới.
Aizzz!
Lúc này, điện thoại Phùng Nghị kêu lên, là Đường Tư Kỳ gọi tới.
"Ông chủ Phùng, tôi đến Thượng Hải rồi."
"A… Là cô Đường à, cô nhanh vậy đã trở về rồi, rất tốt rất tốt! Cô xem lúc nào rảnh, hôm nay có được không?"
Đường Tư Kỳ sững sờ: "Hôm nay?"
Phùng Nghị không muốn chờ một giây nào, bây giờ là tháng tư, theo giao hẹn, đầu tháng bảy là anh ta có thể đưa con trai về Thượng Hải, đến lúc đó, anh ta nhất định phải xây công viên giải trí thành thế giới cổ tích thật sự, để con trai thấy được tấm lòng của người làm bố.
"Đúng, hôm nay, nếu rảnh thì hôm nay cô có thể đến tòa hành chính của công viên làm thủ tục nhận chức, cô cứ trực tiếp liên lạc với thư ký của tôi, cô ấy sẽ sắp xếp tất cả giúp cô."
Đường Tư Kỳ choáng, nhận chức? Ý gì thế?
Cô chỉ đồng ý hỗ trợ hoàn thành thiết kế, không đồng ý vào công ty của anh ta mà.
"Ông chủ Phùng, đợi chút đã, ý của ông là… để tôi làm việc ở công ty ông?"
Phùng Nghị cuối cùng cũng nhận ra sự đường đột của mình, nhanh chóng nói: "Cô Đường, tôi không có ý này. Công viên cách nội thành khá xa, cô chạy tới chạy lui cũng không tiện, công viên của chúng tôi có canteen và ký túc xá cho nhân viên, sau khi cô đến, có thể dùng thân phận là nhân viên bình thường để làm việc, như vậy sẽ thuận lợi hơn chút, sau khi hoàn thành thiết kế, tôi sẽ trả cô 10.000 tệ tiền công, ngoài ra mỗi ngày còn có 200 tệ tiền trợ cấp. Nếu sau đó cô sáng tác series tranh vẽ tuyên truyền cho công viên, thì sẽ tính giá mỗi bức hoàn thành là 2000 tệ, cô thấy đãi ngộ thế nào? Nếu như cô thấy không thích hợp, cũng có thể bàn lại với tôi, giá tiền dễ thương lượng, chỉ là thời gian hoàn thành ngắn, tôi hi vọng cô có thể nhanh chóng bắt đầu."
Đường Tư Kỳ bừng tỉnh, thì ra là như vậy.
10.000 tệ tiền công, mỗi ngày 200 tệ tiền trợ cấp, mỗi bức tranh hoàn thành 2000 tệ, Đường Tư Kỳ nhẩm kỹ báo giá rồi thì hít sâu một hơi, ông chủ Phùng đúng là giàu nứt đố đổ vách, vừa mở miệng đã cho nhiều tiền như vậy…
Xem ra ông chủ Phùng à thật sự không có thời gian, nhưng thế này cũng quá đáng sợ, dù gì với trình độ của cô hiện tại, một bức tranh bán được 100 tệ đã xem là nhiều.
"Đường tiểu thư, tôi hi vọng cô có thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời chắc chắn." Phùng Nghị lại nói.
Đường Tư Kỳ đè nén tâm trạng đang sôi sục của mình, dùng hết sức làm bản thân bình tĩnh, nói: "Được, tôi đồng ý, hôm nay tôi sẽ đến công viên xem thử."
Trên đường đi, Đường Tư Kỳ vô cùng kích động, xong đơn hàng này, ít nhất cô cũng sẽ được hơn 10.000 tệ, nếu làm nhanh nhanh, xong trong vòng 1 tháng, thì cô sẽ có 20.000 tệ tiền tiết kiệm rồi!
Đường Tư Kỳ vẫn ngồi tàu điện ngầm tới công viên giải trí Thân Tử Bảy Màu như trước, trước đó cô đã liên hệ với thư ký Mã của ông chủ Phùng, vậy nên lúc cô ra khỏi trạm tàu điện ngầm, xe của thư ký Mã đã chờ sẵn ở đó.
Sau khi Đường Tư Kỳ lên xe, thư ký Mã nhiệt tình giới thiệu cho cô biết tình hình hiện tại của công viên.
"Cô Đường, ông chủ Phùng của chúng tôi khen thiết kế của cô không dứt miệng, cô có thể đến nhất định ông chủ sẽ rất vui."
"A… Haha, đâu có đâu có."
Đường Tư Kỳ nghe lời khích lệ như vậy mà ngại ngùng, cô thấy bản thân không có năng lực đó, không gánh nổi ưu ái như vậy.
"Cô Đường, thật không dám giấu cô, sau khi cô đăng topic, công viên của chúng tôi có một thời gian kinh doanh khá tốt, có không ít du khách bảo rằng đến đây vì bài đăng trước đó của cô, chỉ tiếc là phần lớn hoàn cảnh của công viên còn chưa kịp cải thiện, vậy nên sau khi đợt khách này qua đi, công viên lại vắng vẻ như cũ. Ông chủ Phùng tìm một vài đội thiết kế chuyên nghiệp tới sửa chữa công viên, nhưng phương án thiết kế của họ đều không làm ông chủ hài lòng, vậy nên ông chủ mới mời cô tới, hy vọng có thể mượn linh cảm của cô để tìm thấy chỗ đột phá."
Đường Tư Kỳ không biết nên nói gì, cô chỉ là một họa sĩ sơ cấp, cô vô cùng nghi ngờ liệu bản thân có năng lực thiết kế công viên giải trí hay không.
Có điều đến cũng đã đến rồi, cứ thử một lần xem sao, nhỡ đâu thật sự thành công thì sao.
Thư ký Mã đưa Đường Tư Kỳ đến ký túc xá nhân viên cất hành lý trước, ông chủ Phùng rất quan tâm cô, xếp cho cô một căn phòng có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng, bên trong có một cái giường lớn, một cái bàn làm việc, trong gian phòng còn có tủ quần áo, bàn trang điểm, thảm, phòng khách còn có một cái TV 60 inch và loa.
Điều kiện chỗ này còn tốt hơn phòng của cô trong căn nhà cô thuê cùng Từ Thiên Ngưng nhiều.