Chương 8: Em Vốn Có Rung Động

Hàn Hiếu Minh giữ gìn thân thể sạch chờ đợi Phong Đồ Nhi đã tròn những mười năm, mười năm qua với anh chính là một thử thách đáng trải nghiệm. Hàn Hiếu Minh cơ bản không phải thiện nam tín nữ gì, anh vốn tham lam hơn người khác, chỉ cần là những thứ anh để trong tầm mắt, anh liền phải tranh về tay mình. Giống như Phong Đồ Nhi, anh yêu Phong Đồ Nhi từ khi con bé tròn bảy tuổi, lúc đó anh đã quyết định con bé phải trở thành của anh, tuy nhiên kết quả này phải dùng thời gian mười năm để đổi lấy.

Phong Đồ Nhi càng lớn càng xinh đẹp, da vẻ mịn màng, dáng dấp đáng yêu, quyến rũ, vừa nhìn, Hàn Hiếu Minh đã hận không thể trực tiếp mang con bé nuốt vào bụng.

Về phần anh, anh đã là một đại thúc trưởng thành, tình ý với Khuynh Nhi càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, nếu không biết kiềm chế, anh nhất định sẽ làm ra chuyện khác.

Mẹ anh chính là nhìn thấu anh, cho nên bà ấy đặc biệt muốn anh tránh xa Phong Đồ Nhi, nhưng mà Hàn Hiếu Minh càng trốn tránh, đôi chân anh lại nôn nóng muốn đến tìm con bé.

Mặc dù Phong Đồ Nhi đã kịch liệt phản đối, thế nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng. Cô không những không thoát được, ngược lại còn vô cùng thiệt thòi, suốt cả buổi chiều đều bị Hàn Hiếu Minh đem ra ăn đậu hũ. Hễ Phong Đồ Nhi cựa quậy, Hàn Hiếu Minh phía trên liền ngậm lấy môi cô, cắи ʍút̼ không ngừng... cứ vậy cho đến khi thỏa mãn anh mới chịu dừng lại.

Cả người Phong Đồ Nhi mềm nhũn, cô lại không thể cầu cứu bất kỳ ai, không còn cách nào khác đành phải ở lại trong phòng Hàn Hiếu Minh suốt cả một buổi tối.

Muốn tìm nam nhân khác, cùng hắn ăn cơm sao, chuyện đó không thể nào. Phong Đồ Nhi thông minh đến đâu cũng không ngờ Hàn Hiếu Minh đã lên sẵn kế hoạch.

Đã 9 giờ Phong Đồ Nhi vẫn không thể ngủ được, cô gối đầu trên tay Hàn Hiếu Minh, eo nhỏ còn bị anh ôm chặt, uất ức không nói được thành lời.

Thi thoảng lại ngửi được mùi bạc hà từ chỗ Hàn Hiếu Minh, mặt mũi Phong Đồ Nhi bỗng xấu hổ khôn xiết.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thân mật với bất kỳ nam nhân nào, không ngờ chỉ sau hai ngày gặp được Hàn Hiếu Minh, cô lại có thể như vậy bị anh ta trêu đùa không thương tiếc. Cho dù bình thường đầu óc của cô vốn không được trong sáng, cô lại yêu thích những thể loại cấm kỵ, nhưng mà nếu như ở cùng một người cô không thích, làm ra những chuyện đó, cô cảm thấy mình không thể chịu được.

Phong Đồ Nhi nhìn sang Hàn Hiếu Minh, uất ức mắng: “Bỉ ổi!”

Hàn Hiếu Minh đã ngủ, khuôn mặt của anh khi ngủ trông tuấn tú vô cùng, nhất là chiếc mũi thẳng tắp kia, vừa nhìn đã biết là một người đỉnh đạt.

Chưa kể, người của Hàn Hiếu Minh còn tỏa ra mùi thơm, thật sự thu hút chết người mà. Nếu nói không rung động, cô chính là tự mình lừa gạt mình.

Không! Phong Đồ Nhi lắc đầu.

Cô không phải loại người dễ thu phục như vậy, Hạ Nhật Thiên mà biết chắc chắn sẽ cười cô chết mất!

“Anh biết em sẽ rung động với anh mà!”

Hàn Hiếu Minh căn bản không hề ngủ, anh chỉ là muốn xem Phong Đồ Nhi thế nào, không ngờ chính là để anh biết được Phong Đồ Nhi sớm có tình ý khác với anh.

Phong Đồ Nhi bất ngờ bị bắt gặp nhìn trộm, cô xấu hổ phủ nhận: “Gì chứ? Tôi có mà thèm rung động với tên xấu xa giống anh đó!”

“Vậy à?”

“Ư!”

Phong Đồ Nhi kêu một tiếng, tình hình hiện giờ cô lại nằm dưới Hàn Hiếu Minh, dự cảm không được mấy tốt lắm!

“Âm thanh từ miệng của em vẫn là câu trả lời tốt nhất. Vợ nhỏ của anh, anh có nên khiến em càng yêu anh hơn không?”

Phong Đồ Nhi khẽ nuốt nước bọt, nói: “Ha, Hàn lão sư, có phải anh có hiểu lầm gì hay không? Bây giờ đã khuya rồi, tôi muốn về phòng ngủ trước a.”

“Hiểu lầm? Đâu có, anh đâu có hiểu lầm. Vừa rồi Khuynh Nhi còn đang nhìn trộm anh kia mà, nói xem, em lúc đó có đang có ý đồ gì khác với anh không?”

“Có cái…” Có cái đầu của anh là câu Khuynh Nhi muốn trả lời, tuy nhiên cô lại sợ Hàn Hiếu Minh sẽ tức giận mang cô ra ăn sạch, liền hạ thấp giọng xuống: “Đương nhiên là không rồi. Hàn lão sư, tôi muốn về phòng của tôi a.”

Câu trước câu sau đều muốn thoát khỏi anh, Phong Đồ Nhi quả nhiên không biết anh lợi hại thế nào rồi!

“Phòng của anh cũng giống như phòng của Khuynh Nhi vậy, Khuynh Nhi không cần ngại đâu a.”

“Nhưng tôi…”

“Khuynh Nhi, em nói nhiều quá đấy, anh nghe không lọt tai chút nào.”

“Thì sao chứ? Tôi vốn đâu có thích… ưm… ưm… ưm…”

Không thích anh thì thế nào? Anh thích cô là được rồi!

Hàn Hiếu Minh không muốn chờ đợi nữa, cúi đầu, lấp miệng Khuynh Nhi lại, đồng thời kéo chăn phủ qua người của anh và cô.

Sáng hôm sau, trường X.

Phong Đồ Nhi hôm qua thất hứa với Nhật Thiên cho nên trong lòng thấy vô cùng áy náy, sáng nay khi nhìn thấy Nhật Thiên ở trên lớp một mình, Phong Đồ Nhi liền đi đến xin lỗi nàng một câu, nhân tiện bù đắp thiếu sót cho Hạ Nhật Thiên bằng một bữa ăn thịnh soạn.

Kết thúc bữa ăn, cả hai vui vẻ cùng nhau trở lên lớp.