Chương 6: Hàn Hiếu Minh Là Thầy Giáo Của Tôi

Đinh Tử là bạn học cùng lớp với Khuynh Nhi, ở trường Đinh Tử chính là người đưa tin hữu hiệu, bất kỳ ai cô cũng nhiệt tình giúp đỡ họ. Tương tự lần này cũng vậy, giáo viên mới chuyển đến trường X muốn gặp Phong Đồ Nhi, Đinh Tử liền mang chủ đích này truyền lại.

Phong Đồ Nhi vốn không đề phòng gì, hơn nữa cô nghe mọi người đều nói giáo viên vừa mới chuyển đến trường cô dạy là một nam nhân rất ưu tú, đối phương khi còn ở London là một giáo sư giỏi, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý.

Phong Đồ Nhi lại là một người trọng lễ nghĩa, hiếm khi được giáo sư danh tiếng chủ động tìm gặp, cô đương nhiên phải nể mặt người đó.

Không nghi ngờ, Phong Đồ Nhi liền đến phòng giáo viên.

Bên ngoài cửa không khóa, cô tùy ý đi vào: “Xin lỗi, em vào được không ạ?”

Đối phương ngồi trên ghế xoay lưng lại với Phong Đồ Nhi, nghe được giọng trong trẻo truyền đến, bất ngờ cười tự giễu một cái.

Nha đầu này quả nhiên không hề thay đổi gì, ngay cả một chút phép tắc cũng không có, đã vào vẫn còn cố gắng xem như không hề có chuyện gì.

Mà Phong Đồ Nhi cũng có cùng suy nghĩ, lẽ ra cô nên lịch sự gõ cửa thì mới phải, tại sao lại tùy tiện như vậy?

Khoan đã, vị giáo sư này nhìn từ phía sau liền vô cùng thần bí a!

Dáng dấp, tác phong, cách bày trí phòng làm việc, nhìn thấy đã biết vốn là người cẩn trọng. Tiếc là, cô không nhận dạng được dung mạo, thật sự rất khó chịu.

Phong Đồ Nhi sốt ruột, hỏi: “Thầy ơi, thầy tìm em ạ?”

Hàn Hiếu Minh theo quán tính mỉm cười, anh ừ đáp lại một tiếng trong khoang mũi.

Phong Đồ Nhi đứng phía sau, nghe được giọng nói càng trỗi dậy tò mò, cô sốt ruột ngó qua xem dung mạo của anh. Tuy nhiên vừa ngó qua, Hàn Hiếu Minh biết được liền linh hoạt né tránh. Không nhìn thấy, lại không biết đối phương vốn có chủ đích gì, cô hậm hực lên tiếng: “Thưa thầy, thầy có chuyện gì muốn nói với em ạ? Em sắp vào học rồi, phiền thầy có thể nói nhanh hơn được không?”

Biết bảo bối không kiên nhẫn, cá nhân Hàn Hiếu Minh cũng nóng vội vô cùng. Anh không muốn trêu chọc Phong Đồ Nhi nữa, liền đứng dậy, xoay lại nhìn Khuynh Nhi, miễn phí tặng cho cô một nụ cười tuyệt mỹ.

Lập tức, toàn thân Phong Đồ Nhi chấn động, cô xúc động vươn ngón tay thon dài chỉ thẳng vào mặt anh mà lắp bắp: “Anh… anh... tại sao lại là anh?”

Cái gì mà giáo sư ưu tú, tài giỏi... cô thay đổi cách nói rồi. Nên nói, anh ta là giáo sư biến chất, vô liêm sỉ thì đúng hơn!

Hàn Hiếu Minh không trả lời, anh rời khỏi bàn làm việc, nhấc chân di chuyển đến chỗ Phong Đồ Nhi, vừa vặn hỏi lại cô: “Bà xã, tại sao lại không thể là anh?”

Trong chớp mắt, Hàn Hiếu Minh đã linh hoạt vòng tay ôm lấy Phong Đồ Nhi, sủng nịch hôn tóc cô một cái, loại tình huống bất ngờ làm đến Phong Đồ Nhi bất lực.

Cô ấm ức đánh lưng Hàn Hiếu Minh liên tục, vừa đánh vừa mắng anh không ngừng: “Lưu manh thối tha, Hàn Hiếu Minh, anh là người xấu!”

Hàn Hiếu Minh?

Nghe được ba chữ Hàn Hiếu Minh thốt ra từ đôi môi nhỏ xinh đẹp, đại thúc không khỏi hạ lông mày.

Danh tính của anh vốn chưa được tiết lộ, vì sao nha đầu này biết được? Lẽ nào là...

Hàn Hiếu Minh liền hỏi: “Em biết anh là ai rồi sao?”

Phong Đồ Nhi trả lời: “Phải đó, anh là kẻ mạo nhận. Còn dám nói là chồng của tôi, còn tùy tiện hôn tôi, bây giờ còn là thầy của tôi, anh là người xấu.”

Hàn Hiếu Minh mỉm cười, anh càng xiết chặt Khuynh Nhi hơn: “Đó không phải tùy tiện, mà là có chủ đích. Nếu như em biết rõ anh là ai, có phải em cũng nghe anh nói, anh yêu em rồi không?”

Phong Đồ Nhi vờ như không nghe thấy, nói: “Không có!”

Tùy tiện nói một câu không có muốn anh tin, anh không dễ bị gạt như vậy!

Hàn Hiếu Minh cười lạnh một tiếng đánh lạc sự chú ý của Khuynh Nhi. Nhanh như cắt, Hàn Hiếu Minh mang Phong Đồ Nhi đi đến bàn làm việc của anh. Phong Đồ Nhi còn chưa kịp phản ứng, Hàn Hiếu Minh đã gọn gàng đặt cô ngồi lên bàn, thuận tiện để hông anh ở giữa hai chân cô, vừa vặn ôm lấy toàn thân tiểu thiên hạ.

Phong Đồ Nhi ngẩng lên nhìn đối phương, lại nhìn xuống tư thế hiện giờ của hai người, xấu hổ mắng thành tiếng: “Lưu manh thối tha, anh là người xấu, đồ không có liêm sỉ, anh nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp!”

“Phải rồi. Bởi vì kết quả của anh và em, nhất định sẽ vô cùng tốt đẹp a!” Hàn Hiếu Minh trả lời, hai tay anh cố định ôm lấy hông Khuynh Nhi.

Vừa dứt câu, Hàn Hiếu Minh nghiêng đầu, Phong Đồ Nhi phản ứng nhanh tránh mặt sang phía khác.

Cô dọa anh: “Lưu manh thối, tôi còn phải vào học, anh biết điều thì mau thả tôi ra!”

Hàn Hiếu Minh khẽ nhíu mày đen lại, anh không nghĩ anh lại bị Phong Đồ Nhi từ chối bằng cách này. Không sao, thời gian hai người ở bên cạnh nhau còn rất dài, anh từ từ dạy dỗ cô.

Hàn Hiếu Minh nhẫn nại nói: “Nha đầu ngốc, em đúng là cố chấp mà. Không sao, anh không tin anh như vậy thất bại.”

“Chuyện anh thất bại còn rất nhiều. Yên tâm, sau khi tôi rời khỏi đây, tôi nhất định sẽ đi nói với mọi người anh xấu xa thế nào, cợt nhả tôi thế nào, bại hoại như thế nào.” Phong Đồ Nhi xoay lại, cứng giọng nói, sau đó cô nói tiếp: “Hàn Hiếu Minh, tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh trước mọi người, vạch trần… ưm… ưm… ưm…”

Ồn ào, đôi môi nhỏ này ngọt ngào tựa mật, tại sao bình thường lại thốt ra những lời gai góc như thế chứ?

Anh thật sự không muốn nghe!

Hàn Hiếu Minh có được cơ hội ngậm lấy môi Khuynh Nhi, anh đem lưỡi dài nghịch ngợm cọ xát lưỡi bảo bối một lúc.

Hễ Khuynh Nhi có ý định cắn anh, Hàn Hiếu Minh liền thay đổi động tác, làm đến cô không thể kháng cự.

Khuynh Nhi không giỏi hôn, cô thật sự là loại người bị động, mỗi lần Hàn Hiếu Minh tìm đến, cô đều chỉ có thể chịu trận, không cách nào chống trả.

Kết thúc nụ hôn, Hàn Hiếu Minh nhẹ nhàng kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.

“... Ưm, khốn kiếp!” Cô mắng. Hàn Hiếu Minh nghe thấy liền mỉm cười, anh càng xiết chặt hông cô để nó áp chặt vào hạ thân đang nóng bức của anh khiến cô không tự chủ hô lên: “Anh, Hàn Hiếu Minh, anh… anh là đồ biếи ŧɦái!”

Phong Đồ Nhi cảm thấy khó chịu muốn bật khóc, tất cả Hàn Hiếu Minh đều nhìn thấy trong đôi mắt to tròn. Hàn Hiếu Minh áp sát khuôn mặt Phong Đồ Nhi xinh đẹp, anh nhỏ giọng dụ dỗ: “Bảo bối, đừng khẩn trương. Không sao đâu, đó là phản ứng tự nhiên khi anh ở bên cạnh em thôi. Hơn nữa tiết đầu anh cũng đã giúp em xin nghỉ rồi, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để làm quen với nhau a!”