Chương 4: Nụ Hôn Đầu

Hàn Hiếu Minh ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc bước ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt thản nhiên hệt như lúc nãy chưa hề có chuyện gì, Phong Đồ Nhi trong ngực nam nhân xấu hổ đến mức muốn độn thổ, cô hận không thể gϊếŧ chết người đàn ông này lập tức.

Không ngờ thân thể của cô giữ gìn lâu như vậy chỉ trong phút chốc đã bị người đàn ông không rõ lai lịch này nhìn thấu, lại còn tùy ý chạm vào cô, không một chút hổ thẹn, tại sao trên đời này lại có loại người liêm sỉ kém như vậy?

Anh ta rốt cuộc là ai? Uy lực mạnh thế nào? Vì sao lại chui lọt vào đây? Cô thật sự không thể đoán ra được!

Hàn Hiếu Minh vốn dĩ không nghĩ tình huống sẽ diễn ra như vậy, anh càng không có ý định xấu xa với Khuynh Nhi, chỉ là không hiểu vì sao vừa nãy lại vì cô phá hỏng mọi thanh danh của mình.

Hàn Hiếu Minh là giáo sư nổi tiếng ở London, nhân phẩm đã thông qua thẩm định, các bậc tiền bối cả nể anh nhiều phần, những chuyện sắc dục từ khi bước vào ngành giáo dục đến giờ Hàn Hiếu Minh chưa từng sa chân phải. Vì sao, khi biết được Phong Đồ Nhi lén lút đọc những thể loại không minh bạch, Hàn Hiếu Minh lại kích động như vậy, anh thật không hiểu được chính mình!

Hàn Hiếu Minh mang Phong Đồ Nhi đến giường ngủ liền dừng lại, anh hơi cúi đầu nhìn xuống cô, khuôn mặt non nớt phủ đầy vẻ tức giận, chắc chắn cừu non đang rất muốn gϊếŧ anh. Lại nhìn xuống thân thể trắng như tuyết chỉ được quấn hờ một tấm khăn đơn giản, vừa vặn lộ ra hai bầu ngực to tròn, đôi mắt Hàn Hiếu Minh bỗng nheo lại một chút.

“Đồ cặn bã!” Cô mắng, hai tay đồng thời che ngực lại.

Khoảnh khắc đáng yêu kia làm Hàn Hiếu Minh bật cười: “Nào, thân thể của em rất đẹp, xấu hổ cái gì chứ? Chưa từng bị nam nhân nhìn qua sao?”

Khuynh Nhi hổ thẹn nghiến răng, nghiến lợi, hét: “Vô sỉ, tôi nhất định sẽ kiện anh, kiện cho anh chết luôn.”

Hàn Hiếu Minh đương nhiên rất sợ bị kiện tụng, nếu chuyện anh có tình ý với nữ nhân, lại còn là trẻ vị thành niên truyền ra ngoài, anh nhất định sẽ không có chỗ đứng ở trong ngành giáo dục. Nhưng mà, nếu như đối phương trên pháp luật là hôn thê của anh, anh lại là chồng tương lai của Khuynh Nhi, anh đương nhiên không có vấn đề gì.

Trái với sự đắc ý của Khuynh Nhi, Hàn Hiếu Minh ngược lại bình chân như vại, đáp: “Nha đầu ngốc, em nói xem, tòa án có thì giờ để xử lý việc vợ đi kiện chồng của mình nhìn thấy hết thảy cô ấy không? Nếu có, anh sẽ cho em kiện.”

Hàn Hiếu Minh nói dứt câu, liền mang Khuynh Nhi đặt lên giường, chèn ép Phong Đồ Nhi dưới thân bằng cách khóa chặt hai chân Khuynh Nhi mắc vào hông của anh, cố ý không cho Khuynh Nhi có cơ hội kháng cự, cuối cùng, Hàn Hiếu Minh siết chặt hai tay Khuynh Nhi đặt qua khỏi đỉnh đầu.

Anh nham hiểm nhìn cô.

“Anh... anh rốt cuộc muốn gì ở tôi chứ?” Phong Đồ Nhi run rẩy hỏi.

Tuy nói bình thường cô đọc rất nhiều truyện cấm kỵ, nhưng mà đầu óc của cô không xấu xa như vậy, đến cả tiếp xúc với nam nhân, cô đều thấy rất ngại. Bây giờ anh ta ở đây làm ra loại tư thế bại hoại này với cô, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, không phải cô không thể kết hôn rồi hay sao?

“Này, anh bị câm rồi sao? Tại sao lại im lặng cơ chứ?”

Yết hầu Hàn Hiếu Minh khẽ chuyển động lên xuống. Kỳ thật anh không muốn làm trái với giao ước, nhưng mà khi nhìn thấy Khuynh Nhi, hơn nữa còn ở bên cạnh cô trong tình huống bây giờ, tất cả suy nghĩ trong sáng trước đó của anh đều nhanh chóng biến mất.

Hàn Hiếu Minh trầm mặc một lúc, không lâu sau liền cong môi.

Anh vươn ngón tay thon dài ra vuốt ve gò má màu hồng phấn một cái, nói: “Vợ nhỏ của anh, em còn không biết tiếp theo chúng ta sẽ xảy ra chuyện gì sao? Bản thân em đọc qua nhiều truyện sắc như vậy, em cho rằng khi em ở bên cạnh một người đàn ông, anh ta có thể nhịn ăn sao?”

Phong Đồ Nhi tái xanh mặt, cô còn không tin anh ta biết cô lén lút đọc truyện sắc thì nghe anh nói tiếp: “Khuynh Nhi của anh, anh thấy em nên bỏ tật xấu đó đi, nếu như truyền ra ngoài chắc chắn sẽ phá hỏng danh dự của em đấy. Hơn nữa bây giờ cũng đã có anh ở đây giúp em rồi, em hà tất phải nhìn cảnh mường tượng?”

Phong Đồ Nhi chết đứng.

Không ngờ cô bình thường không sợ trời, không sợ đất, hôm nay lại bị một người đàn ông xa lạ này trêu chọc, anh ta còn biết tỏng chuyện xấu hổ của cô, rốt cuộc là tình huống gì chứ?

“Khốn kiếp, anh rốt cuộc là ai chứ? Anh mau thả tôi ra, đồ xấu xa, tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”

So với đại thúc trưởng thành, lại có địa vị cao trong xã hội, được mọi người tôn sùng, Phong Đồ Nhi căn bản chỉ là hạt cát nhỏ, anh tùy ý thổi nhẹ là bay mất. Bây giờ cô lại không biết phép tắc uy hϊếp anh, rốt cuộc nha đầu này đang nghĩ gì?

Hàn Hiếu Minh vờ như không nghe thấy, cười tươi, đáp: “Khuynh Nhi của anh, không phải anh đã nói rồi sao? Anh là chồng của em, là người Khuynh Nhi gắn bó cả đời này.”

Hàn Hiếu Minh di chuyển ngón tay thon dài sang lọn tóc vướng trên má Khuynh Nhi, nhẹ nhàng nâng nó lên, sau đó đặt lên một nụ hôn, sâu trong đáy mắt hiện rõ vẻ đắc ý.

Cô kích động mắng chửi: “Bỉ ổi, anh là đồ khốn kiếp!”

Càng mắng, Hàn Hiếu Minh càng cười, anh ngang nhiên vì hành động của cô làm kí©h thí©ɧ, hôn lên má Khuynh Nhi.

Hàn Hiếu Minh thủ thỉ, khen: “Da thịt của Khuynh Nhi rất thơm, anh kỳ thật rất thích. Mẹ anh đúng là quá chu đáo, giúp anh tìm được một tiểu bảo bối da thịt đều thơm tho, thu hút người như vậy a.”

“Mẹ anh?” Phong Đồ Nhi hô lên trong ngỡ ngàng.

Đúng vậy, bây giờ thì cô mới thật sự chú ý, nam nhân này nhìn rất giống Diệp Vy, lại có nhiều điểm tương đồng, lẽ nào bọn họ...

Nhưng mà Diệp Vy chưa từng đề cập đến việc bà ấy có con trai, lại đã lớn như vậy, chuyện này là thế nào? Có khi nào anh ta là tập đoàn lừa gạt?

Phong Đồ Nhi không thể tin: “Không thể nào! Anh rốt... ưm… ưm… ưʍ...”

Phong Đồ Nhi còn chưa kịp nói hết, phía trên, Hàn Hiếu Minh đã nôn nóng cúi đầu, khẩn trương lấp miệng Khuynh Nhi lại, đem lưỡi mạnh mẽ tách răng Khuynh Nhi ra...