Chương 2: Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Sau khi quen biết Phong Đồ Nhi hai năm, Hạ Nhật Huy liền thay đổi tính tình, ngay cả với em gái cũng vô cùng nho nhã. Vừa rồi anh còn đích thân xuống bếp nấu thức ăn cho cô, muốn đặc biệt chiêu đãi cô một bữa. Tuy nhiên, Hạ Nhật Thiên thừa biết cô chỉ là chuột bạch, đây lại là lần đầu tiên nam nhân chịu nấu ăn cho cô, liền không khỏi ủy khuất.

Anh trai tốt của cô, chỗ dựa vững vàng nhất của cô, người tốt nhất với cô, sao anh lại có thể đối xử với cô giống như vậy?

Bàn ăn thịnh soạn, nào là gà quay, shushi, salad, còn có cả sủi cảo... chắc chắn Hạ Nhật Huy hôm nay đã vô cùng vất vả, Hạ Nhật Thiên nhìn thấy không ngừng nuốt nước bọt. Nhưng mà cô thiết nghĩ… có ăn được hay không?

Hạ Nhật Huy ngoài mặt muốn chiêu đãi em gái ra, mặt khác chính là muốn thông qua em gái thẩm định tay nghề anh nấu ăn hiện giờ. Nếu như đạt được một trăm điểm, anh nhất định sẽ đích thân xuống bếp tạo cho Khuynh Nhi một bất ngờ, chắc chắn Khuynh Nhi sẽ rất ngưỡng mộ anh. Hạ Nhật Huy trước sau đều vốn có mục đích, Hạ Nhật Thiên biết tỏng lòng dạ anh thế nào.

Hạ Nhật Huy đối diện chờ đợi em gái thưởng thức đến sốt ruột, khó coi cau mày, nhắc: “Nè, không phải em thích nhất là ăn sao? Mau lên, anh muốn em nếm qua chúng, rồi cho anh ý kiến có được không?”

Ha ha, đúng là Hạ Nhật Thiên yêu ăn uống như mạng, nhưng mà ngộ nhỡ xảy ra chuyện không hay thì sao?

Tất nhiên không phải cô không tin anh cô, chỉ là luôn cảm thấy không ổn lắm.

Chết đói không mất mặt, nhưng mà chết vì ăn mới là điều mất mặt a!

Hạ Nhật Thiên cầm đũa, cô do dự nhìn sang Hạ Nhật Huy, hỏi một câu: “Ca, có thể ăn được sao?”

Lần nữa Hạ Nhật Huy cau mày, đầu anh sắp nổ tung, ánh mắt hiện giờ như đang muốn nói anh sẽ bóp chết cô lập tức. Hạ Nhật Thiên biết mình nói sai liền xua xua tay liên tục: “Không phải, em vốn không phải có ý xấu. Ý của em tức là, em nhất định sẽ ăn hết chúng a, nhất định sẽ cho anh hai một câu trả lời!”

Hạ Nhật Thiên nhanh trí nói. Tuy không mấy chân thật, nhưng mà đây là những gì Hạ Nhật Huy muốn nghe, liền miễn cưỡng đón nhận.

Hạ Nhật Huy đan mười ngón tay vào nhau chống xuống cằm, vui vẻ nhìn sang Hạ Nhật Thiên, nhã nhặn cười một cái: “Không tệ a!”

Phong Đồ Nhi là fan cứng tiểu thuyết, thể loại cô đọc thường xuyên có yếu tố lσạи ɭυâи, hơn nữa còn giới hạn độ tuổi, tuy nhiên những chuyện không hay này ở trước mặt Diệp Vy hoặc người lớn trong nhà, Phong Đồ Nhi đều che đậy cẩn thận.

Nhan Liệt như thường lệ đến phòng Phong Đồ Nhi chuẩn bị sẵn nước nóng, Phong Đồ Nhi lại nắm rõ khung giờ bà bước vào, liền nhanh trí thay đổi tác phẩm cô đọc trước đó thành tác phẩm văn học.

Đúng như dự kiến, ít phút sau Nhan Liệt từ bên ngoài đi vào, Phong Đồ Nhi ngồi trên giường theo quán tính nhìn ra, mỉm miệng cười một cái.

Cô gọi lớn: “Dì Nhan, dì đến rồi!”

Nhan Liệt cũng cười đáp lại cô, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.

Phong Đồ Nhi xác định Nhan Liệt đã hoàn toàn rời khỏi, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận lôi quyển tiểu thuyết được giấu trong chăn ra, tranh thủ đọc nốt chương kế tiếp.

Lát sau, Nhan Liệt chuẩn bị nước nóng cho Phong Đồ Nhi xong liền rời khỏi phòng tắm, Khuynh Nhi vừa nghe đến cửa mở lập tức giấu quyển truyện vào trong chăn, cố ý tỏ ra cơ thể đầy mệt mỏi, đang vận động tay chân.

Nhan Liệt thấy tiểu thư hôm nay còn chăm chỉ vận động như vậy, bà phì cười.

“Dì Nhan, dì chuẩn bị nước nóng xong rồi ạ?” Khuynh Nhi tỏ ra vô tội quay lại hỏi, vẻ mặt này nhìn vào đã chân thật vô cùng, có đánh chết người ta vẫn không tin một tiểu nha đầu ngây thơ như Phong Đồ Nhi đọc tiểu thuyết cấm kỵ.

“Phải rồi tiểu thư, nước nóng tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, tiểu thư mau tắm rửa rồi sớm nghỉ ngơi đi.” Nhan Liệt di chuyển đến trước Khuynh Nhi đáp, đồng thời cũng không quên căn dặn thêm: “Nhân tiện ngày mai là một ngày rất quan trọng của tiểu thư. Tôi hy vọng sáng sớm ngày mai, cô có thể đến phòng của phu nhân một chuyến, bà ấy có chuyện quan trọng muốn nói với cô a!”

“Chuyện quan trọng sao? Là chuyện gì vậy dì?” Khuynh Nhi tròn mắt hỏi.

Tuy nói cô không thông cảm cho Diệp Vy, nhưng mà từ sớm cô đã thừa nhận bà ấy giống như mẹ, nếu như bà ấy có chuyện quan trọng muốn cô biết, tại sao lúc sáng lại không trực tiếp nói với cô?

Về phía Nhan Liệt, bà thừa biết phu nhân muốn nói gì, chỉ là chuyện này dù sao cũng là chuyện nhà của bọn họ. Biết sớm hay biết muộn, đều không hề khác nhau, Phong Đồ Nhi nên nghe chính miệng phu nhân nói rõ là tốt nhất!

“Điều này tôi cũng không được rõ. Nếu như tiểu thư muốn biết là chuyện gì, ngày mai đến phòng phu nhân sẽ rõ a. Được rồi, cô mau chuẩn bị rồi nghỉ ngơi sớm đi, tôi xin phép rời khỏi.”

Nhan Liệt thận trọng đáp, cử chỉ cẩn mật đến Khuynh Nhi phải nghi ngờ, tuy nhiên cô biết cho dù có hỏi bà ấy cũng sẽ không nói ra.

Nhan Liệt vốn trung thành với mẹ cô như vậy, cô có khai thác tuyệt đối cũng không có kết quả, chi bằng ngày mai đến đó rồi hẵng tính.

“Dạ được, cháu biết rồi, cảm ơn dì.” Phong Đồ Nhi miễn cưỡng nói.

“Đó là trách nhiệm của tôi, thưa tiểu thư.” Nói dứt câu, Nhan Liệt liền xoay người, nhanh chóng rời khỏi phòng Khuynh Nhi.

“Bí mật như vậy làm gì chứ, có gì cũng không chịu nói trực tiếp một lần, đúng là khiến cho người ta khó chịu mà. Nhưng mà bỏ đi, mình nên đi tắm thì hơn.”

Vốn dĩ Phong Đồ Nhi còn muốn đọc truyện thêm một lúc nữa mới đi tắm, nhưng mà vừa rồi bị Nhan Liệt úp mở chuyện bí mật gì đó, Phong Đồ Nhi lập tức cảm thấy cả người cô nóng bức, nếu như cô còn không đi dội sạch hiếu kỳ này, cô nhất định sẽ bị nó kia thiêu đốt, liền lật đật rời khỏi giường, chạy ù vào phòng tắm.