35
Quả nhiên, cha tôi lại uống say, vừa vào đã đập phá đủ thứ.
Đập xong, ông ta mới nhìn thấy Quý Vân Bạch, "Ngươi là ai, con bé chết tiệt kia và con mụ kia đâu?"
"Tôi là ai?" Anh cười nói, "Chú tới sớm quá, nếu muộn một chút, không chừng tôi còn phải gọi chú là bố vợ."
"Mày nói gì?"
"Nói sự thật cho chú thôi."
"Mày cùng con bé có quan hệ gì?" Cha tôi đột nhiên nổi giận.
"Không sao, cô ấy đưa tới cửa mà."
Quý Vân Bạch vẫn tiếp tục chọc giận cha tôi.
Sau đó bên ngoài truyền đến từng đợt âm thanh đánh nhau kịch liệt.
Tôi không biết ai đánh ai, nhưng so với lúc cha tôi đánh tôi và mẹ tôi còn dữ dội hơn nhiều.
Nhưng tôi căn bản không ra được, miệng tôi bị bịt kín, toàn thân bị trói.
Tên điên Quý Vân Bạch kia rốt cuộc đang làm gì?
"Mẹ kiếp, sao mày dám!" Là giọng của cha tôi.
Tôi sốt ruột cực kỳ.
Nhưng đầu lại càng ngày càng choáng váng.
Không biết qua bao lâu, trong phòng có tiếng động.
Một khắc cửa tủ quần áo mở ra, tôi nhìn thấy Quý Vân Bạch.
Cả người anh là máu...
Anh ấy bò tới, cởi dây thừng cùng xích sắt của tôi, cười nói: "Em tự do."
Nói xong, liền nhắm hai mắt lại.
Bên ngoài có chuông báo động.
Xe cứu thương đưa tôi và Quý Vân Bạch lên.
Tôi nghiêng mặt, nhìn Quý Vân Bạch trên cáng cứu thương, ngực anh cắm một con dao, mắt nhắm nghiền.
Mẹ tôi chạy tới bệnh viện, ôm tôi khóc lớn.
"Lần này dù có liều cái mạng này mẹ cũng phải tống thằng cha đó vào tù."
"Đều do mẹ yếu đuối, luôn nhịn nhục, suýt thì hại con bị ông ta gϊếŧ chết."
"Là lỗi của mẹ."
Tôi im lặng không nói gì.
Mẹ tôi còn tưởng rằng tôi bị thương rất lớn, khóc càng thêm khóc không thành tiếng.
Nhưng trong lòng tôi vẫn nghĩ đến Quý Vân Bạch.
"Anh ấy còn sống không?" tôi hỏi mẹ.
"Cậu bé đó còn đang cấp cứu."
"Ồ."
Tôi nhắm mắt lại trong đau đớn.
Cha tôi nhanh chóng bị bắt.
Mẹ tôi đi thu khẩu cung, còn cung cấp chứng cứ cha tôi bạo hành gia đình bà, ảnh chụp, ghi âm, ghi hình trong suốt những năm nay.
Lúc ấy Quý Vân Bạch cũng nói với tôi, "Em tự do rồi."
Quý Vân Bạch, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Sao anh không dừng tay lại.