Chương 16

24

Quý Vân Bạch nhìn tôi khóc xong, sau đó cậu ta đưa tôi về nhà.

"Tôi cũng là một bước trong kế hoạch của cậu đúng không?" Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Ừ."

Tuy rằng đã sớm đoán được đáp án, nhưng chính miệng nghe được, tôi vẫn thấy đau khổ đến khó thở.

"Nhưng em cũng là biến số duy nhất." Quý Vân Bạch đau lòng nhìn tôi.

"Muốn hỏi tôi có thật lòng hay không?" Cậu ta cười hỏi tôi.

"Không, lúc đầu thì không. Em gái tôi đã từng chân thành đối xử tốt với em, nhưng sự chân thành đó có phải cái em muốn không? Vu Hoan Hoan? Buổi tối đi ngủ em có mơ thấy nó không?

Em có thấy nó khóc không? Em có ôm lấy nó không?"

"Rốt cuộc cậu còn muốn làm gì, còn chưa dừng tay lại sao?" Tôi bật khóc..

Mà cậu ta vẫn nhìn tôi cười, "Không phải tất cả chỉ mới bắt đầu à?"

Tôi suy sụp.

Điên rồi!

Tôi trở về nhà và thề sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa.

Tôi viết trong nhật ký:

"Quý Vân Bạch có một người em gái tên Quý Lan, cô ấy là người bạn duy nhất thời trung học của tôi.

Nửa năm trước cô ấy chết trước mắt tôi, rất nhiều nam sinh nhìn chằm chằm vào váy của cô ấy.

Tôi đang làm bài tập trong lớp, tay tôi đang run rẩy, tôi đã không dám lên tiếng vì cô ấy.

Lúc cảnh sát Đàm đến ghi chép, tôi không dám nói hết những gì tôi nhìn thấy, tôi không dám nói cho cha mẹ cô ấy biết cô ấy bị bắt nạt, thậm chí tôi không dám thừa nhận cô ấy là bạn tôi.

Sau đó cậu ta đến, bộ dạng cậu ta vô hại, chỉ cần hướng mọi người cười một cái, liền trong nháy mắt kéo mọi người xuống địa ngục.

......」

Tôi đóng quyển nhật ký lại, khóc đi vào giấc mơ.

Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng động từ bên ngoài.

Người cha nghiện rượu của tôi lúc này đang đánh đập mẹ tôi.

Tôi lao ra, ngăn cản cha, ông ta liền ném một cái ghế tới đập trúng đầu tôi.

"Con đàn bà thối, dám nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng ông đây."

"Còn có đứa con gái mất dạy như mày, nuôi không mày mười mấy năm, thế mà lại là con rơi thằng khác. Hôm nay tao phải đánh chết mày."

Ngay tại thời điểm cha muốn gϊếŧ rôi, mẹ tôi bò tới gắt gao bảo vệ tôi trong ngực.

Nắm đấm và bạt tai không ngừng nện vào người mẹ tôi, tôi hoảng sợ tới mức cả thế giới đều im lặng.

Ngay khi tôi nghĩ chúng tôi sắp chết ở đây, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xe cảnh sát.

Cha tôi mới nãy vẫn còn không sợ trời không sợ đất, ấy thế mà thái độ liền quay ngoắt.

Ông ta cười lấy lòng cảnh sát: "Người một nhà xảy ra tranh cãi, tôi không đánh người."

Người tới là cảnh sát Đàm, sau khi nhìn thấy tôi cô ấy rất sốc.

"Ông ta có đánh cháu không?" cô ấy hỏi tôi.

Cha tôi đứng sang một bên, đe dọa tôi bằng ánh mắt.

"Đánh." Tôi kéo quần áo lên, cho cô ấy xem dấu vết trên tay, trên lưng, trên đùi mình.

"Được rồi, mặc quần áo vào." Cảnh sát Đàm thở dài một hơi, trong mắt cô ấy tràn ngập đồng tình với tôi.

Cuối cùng cha tôi bị cảnh sát bắt giữ.

Vừa ra khỏi cửa, tôi liền nhìn thấy Quý Vân Bạch đứng ở dưới cái cây phía xa, trên mặt cậu ta cuối cùng cũng không cười nữa, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cha tôi trong xe cảnh sát.