Chương 27
Edit: Tử Liên Hoa 1612
“Cậu là...... Thần thiếu?”
Một giây trước vẫn là lớp trưởng hòa nhã đáng yêu, một giậy sau đã trở thành Thần thiếu biếи ŧɦái tới đáng sợ, sự thật tàn khốc này cô không chịu nổi, thậm chí cô còn hi vọng mình đã nghĩ sai rồi.
“Bingo!” Viên Diệc Thần cười sâu hơn, không nói gì nắm eo cô, dẫn cô đi vào trong sàn nhảy. Cô muốn giãy giụa đã không còn kịp rồi, nơi này nhiều người như vậy, sợ rằng đều không biết Viên Diệc Thần bị bệnh đa nhân cách, bây giờ cô mà lật mặt với cậu ta sẽ khiến người khác chú ý.
“Cậu... Sao cậu lại xuất hiện được?” Cô hạ thấp giọng kinh ngạc hỏi.
Vừa nãy khi còn là lớp trưởng Viên Diệc Thần khiêu vũ với cô sẽ duy trì khoảng cách vừa vặn, không làm cho cô cảm thấy gần gũi quá mà lúng túng. Còn Thần thiếu này lại cách cô quá ít, khiến cô gần như nghẹt thở. Hơn nữa, cách nhảy của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, của lớp trưởng là dịu dàng mà bao dung, để cho cô an tâm nhảy theo cậu ta hết một điệu, nhưng của Thần thiếu lại là bá đạo mà cứng rắn, khiến cô không thể không đi theo sự dẫn dắt của cậu ta.
...... Hu hu, trả lại lớp trưởng cho cô!
“Hiểu Lâm không hoan nghênh tôi sao? Tôi sẽ đau lòng mà ~” Thần thiếu cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô, khiến cô run rẩy.
Quản cái khỉ mi đau lòng hay không! Thật sự đau lòng thì đau chết luôn đi!
“Tấm lòng của Thần thiếu thật là yếu ớt.” Cô giật giật khóe miệng, tốt bụng đề nghị: “Có lẽ nên đến bệnh viện khám một chút.” Thuận tiện nhìn lại cái đầu, nếu có thể tiện thể hủy luôn nhân cách tên là Thần thiếu này đi thì càng tốt hơn nữa.
“Vậy thì không cần. Chỉ cần Hiểu Lâm có thể đối xử với tối giống như với A Thần tôi sẽ không đau lòng nữa, không phải sao?” Hình như hoàn toàn không nhận ra cô đang châm chọc, Thần thiếu nắm tay cô xoay tròn trên sàn nhảy, vừa ở bên tai nhẹ giọng lại mập mờ nói.
Lúc trước đã giải thích với người khác cô và Viên Diệc Thần không phải quan hệ yêu đương, mặc dù bọn họ không tin nhưng cô không thẹn với lương tâm thì cũng chẳng có vấn đề gì. Chỉ là bây giờ, Thần thiếu lại dám ở trước mặt đám đông làm ra động tác mập mờ như vậy, người khác sao lại không hiểu lầm? Nhìn ánh mắt mờ ám như có như không ở xung quanh, lần này cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
“Nhưng vấn đề là, thái độ của Thần thiếu đối với tôi và của lớp trưởng đối với tôi cũng không giống nhau, tôi có thể đối xử với hai người như nhau sao?” Rõ ràng là cùng một người, cô vẫn tách biệt tỉ mỉ như thế...... Loại cảm giác này thật sự là rất kỳ quái.
“Hiểu Lâm, nhìn vấn đề không thể chỉ xem bề ngoài à nha. Thái độ của tôi và A Thần đối với em là giống nhau, chỉ là hình thức biểu hiện không giống nhau. Không phải có câu: xuyên thấu qua vẻ ngoài để nhìn rõ bản chất sao?” Thần thiếu cong môi, cố làm ra vẻ cao thâm cười nói.
...... Xuyên thấu qua túi da của cậu ta, cô chỉ thấy được một nội tâm biếи ŧɦái.
Chỉ là xét thấy bây giờ cô còn đang bị nắm trong lòng bàn tay của cậu ta, cô không dám nói ra miệng, chỉ vụиɠ ŧяộʍ nghiêng nghiêng người, hy vọng mình có thể cách xa them chút nữa.
“...... Nếu như lần sau lúc Thần thiếu xuất hiện đừng làm tôi kích động tới vậy, có lẽ tôi sẽ coi ngài và lớp trưởng là một người.” Mặc dù hai người đúng là một.
“Ha ha ~” Thần thiếu chợt bật cười, thật giống như cô đang kể chuyện cười vậy. Mà thật là thần kỳ, cậu ta lại còn có thể vừa cười vừa tiếp tục theo âm nhạc ưu nhã nhảy từng bước.
Cô đang muốn không để ý hình tượng mà liếc mắt xem thường, Thần thiếu chợt co chân trái ngoắc đùi phải của cô một cái, trong nháy mắt cô mất đi thăng bằng, ngã ngửa về sau. Đôi tay có lực kéo lấy thắt lưng cô, nửa người trên của Thần thiếu cúi xuống theo, dán chặt vào nửa người đang tạo thành góc chín mươi độ với trần nhà của cô.
Mặt của cậu ta dán quá gần, lông mi thật dài có chút rung rung nhưng không có cách nào che khuất đôi mắt dù có ở trong sàn nhảy mờ mờ cũng phát sáng rạng rỡ. Cô sững sờ nhìn vào tròng mắt sâu như vực thẳm của cậu ta, giờ khắc này, cô suýt đã cho rằng người đang nhìn cô bằng đôi mắt ấy là lớp trưởng trong sáng thiện lương.
Nhưng mà đúng vào lúc này, bên cạnh chợt nổi lên một trận ồn ào.
Thì ra lúc này chính là lúc kết thúc một điệu nhảy, động tác kết thúc của cô và Thần thiếu như vậy tự nhiên đưa tới mọi người vây xem.
Lần này dù là nhảy vào Ngân Hà cũng rửa không sạch!
Trong lòng cô có chút hốt hoảng, sau khi được Thần thiếu ôm eo đỡ dậy, cô đẩy cậu ta ra, lao ra khỏi hội trường dạ vũ.
Thành thật mà nói, cho đến khi chạy tới một cái đình nhỏ trong trường rừng cây, cô cũng không biết tại sao lại phải chạy. Hoảng hốt mà không rõ lí do, bán sống bán chết chạy trốn mà không rõ lí do, tất cả đều không giải thích được.
...... Thôi, thời gian sống về đêm của người lớn nên kết thúc, cô nên về nhà làm học sinh giỏi thôi.
Nhưng lúc cô đi ra đình nhỏ lại thấy Viên Diệc Thần dù bận nhưng vẫn ung dung chờ, cô không kinh ngạc chút nào —— bạn nhảy bỏ chạy, cậu ta đương nhiên phải đuổi theo chứ.
“Thần thiếu, tôi có chút không thoải mái, muốn về trước.”
Tâm tình của cô có chút xuống thấp, không có tâm trạng tiếp tục dây dưa với cậu ta, cho nên sau khi bình thản nói xong, cô cũng không để ý cậu ta đồng ý hay là từ chối, nhấc chân liền đi.
Thần thiếu không lên tiếng, cô đang cho là cậu ta cũng chơi mệt rồi, cậu ta chợt chắn trước mặt cô, khó hiểu hỏi: “Hiểu Lâm, mình đã làm gì khiến cậu tức giận sao? Nếu như vậy, cho mình xin lỗi!”
Cô dừng lại, thấy Viên Diệc Thần đang khẽ cau mày, chăm chú nhìn cô.
“…Lớp trưởng?” … Đổi lại lúc nào thế? Không, chuyện này không cần để ý, rốt cuộc lớp trưởng cũng trở lại mới là quan trọng!
Cho dù cô hơi nghi ngờ, nhưng lúc này vẻ mặt tủi thân của lớp trưởng làm cô không đành lòng, vội vàng nói: “Không có! Không liên quan đến cậu, tớ chỉ hơi mệt mà thôi.”
“Có thật không?” Lớp trưởng ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ giống chú chó nhỏ làm chuyện xấu đợi chủ nhân tha thứ.
Cô vội vàng gật đầu không ngừng.
Lấy được lời khẳng định chắc chắn của cô, cậu ta vui vẻ hẳn lên. Bị nụ cười của cậu ta cuốn hút, cô cũng không tự chủ được cong lên khóe miệng.
Vậy mà, vẻ ngoài đơn thuần đã thay đổi, mang theo mùi vị tà ác, cùng lúc đó, mắt phượng cũng hơi híp lại, ánh mắt u ám trong nháy mắt làm cô cứng đờ, miệng mím chặt lại.
“Em nhìn xem, em đối xử với A Thần và tôi, thái độ của em lại khác nhiều như vậy.” Viên Diệc Thần nhẹ nhàng nói, vừa đến gần cô, ép cô không thể không lùi về phía sau, lui về phía đình nhỏ.
“Vừa nãy, là, là cậu đóng kịch sao?” Cô sợ hãi lắp bắp, trong lòng hoang mang sợ hãi. Giống như ở trong bóng đêm, cách xa mọi người, Thần thiếu mang vỏ bọc ngụy trang tháo xuống sạch sẽ, lộ ra bản tính hung ác bên trong cậu ta.
“Hiểu Lâm thật là thông minh.” Thần thiếu cười yếu ớt, dưới chân cũng không dừng lại, từng bước đi đến chỗ cô. “Nhưng người thông minh cũng dễ bị lừa gạt ~ em xem, tôi không làm gì ‘kí©h thí©ɧ’, nhưng em vẫn không coi tôi là bạn bè. Mà A Thần vừa xuất hiện, thái độ của em liền thay đổi hoàn toàn… A Thần thích em, tôi cũng thích nha! Nhưng tại sao các người đều chỉ thích A Thần, không một ai thích tôi chứ?”
Sắc mặt của cậu ta được giấu trong bóng tối, lời cậu ta nói không nhanh, âm điệu cũng không cao, nhưng giọng của cậu ta lộ ra sát ý làm cô không tự chủ được run lên.
Cô không thể lùi lại được nữa, sống lưng dán vào cây cột lạnh như băng, chỉ cảm thấy lạnh cả người, không biết nguyên nhân là vì cây cột, hay là nguyên nhân ở trong lòng cô.
Thích gì… Mặc dù là lớp trưởng thì thích có hơi nhanh nhưng cô còn có thể hiểu được, nhưng Thần thiếu nói thích thì sao? Hai tính cách đều thích cô á? Không lẽ cô đẹp như vậy sao?
Cô cố hết sức không nghĩ đến vấn đề này, cô cũng biết rõ lúc này tuyệt đối không thích hợp để nói chuyện như vậy --- Thần thiếu bây giờ nhìn quá nguy hiểm, cô nên cách xa cậu ta một chút. Bị thương tổn nên dẫn đến xuất hiện nhân cách thứ hai nói không chừng có khuynh hướng bạo lực, ai biết cậu ta sẽ làm gì cô chứ? Đánh là chuyện nhỏ, gϊếŧ người hủy thi thể thì nguy rồi! Cô không muốn chết sớm!
Nghĩ đến chuyện này, cô không do dự nữa, nghiêng người chạy đi. Vậy mà, phản ứng của cậu ta so với tưởng tượng của cô còn nhanh hơn. Cậu ta di chuyển từng bước, cánh tay duỗi một cái, ngăn lại cô định chạy, thậm chí bởi vì cô không ngờ phản ứng của cậu ta lại nhanh như vậy cho nên động vào cánh tay cậu ta. Cô hoảng sợ muốn lùi về phía sau, ai ngờ cánh tay dài kia vươn tới, đợi cô hồi phục lại tinh thần rồi, cô giống như là con chim trong l*иg bị hai cánh tay Thần thiếu vây quanh, phần lưng của cô dán vào l*иg ngực của cậu ta.
“Hiểu Lâm, tại sao phải chạy chứ? Lẽ nào tôi rất đáng sợ sao?” Thần thiếu dùng má phải của cậu ta nhẹ nhàng chạm vào má trái của cô, đôi môi khép lại thi thoảng chạm vào gò má cô, cô run rẩy --- sợ hãi.
“Không, không không không phải như thế!” Cô cứng đờ, há miệng run rẩy nói, lại không dám động đậy.
Kẻ ngu mới thừa nhận mình muốn chạy!
“Ồ? Không phải muốn chạy… Vậy Hiểu Lâm là chủ động muốn ôm tôi sao? Nếu là như vậy, tôi rất vui nha ~” Thần thiếu giống như thật vui vẻ, âm điệu cao hơn, thổi hơi nhẹ nhàng vào lỗ tai cô.
…Thổi cái * ấy!
Cô cảm thấy máu sắp dồn lêи đỉиɦ đầu, phình to trên đầu cô, hận không thể chui ra làm cô đổ máu. Vấn đề này, cô trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được, dứt khoát không trả lời.
“Thần, Thần thiếu, cậu xem bây giờ không còn sớm nữa, tôi cần phải về nhà… Em trai em gái vẫn đang đợi tôi về kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ đó!” Cô dịch chuyển đầu ra, khó khăn nói.
Động tác của Thần thiếu dừng lại, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của cô. Một lát sau, cậu ta bật cười ha hả, cánh tay siết chặt cổ tay cô cũng dần dần buông lỏng.
Cơ hội không nên để mất, cô vội vàng đi lên từng bước từng bước một, rời đi phạm vi tay của Thần thiếu cô mới thoáng an tâm quay đầu theo dõi cậu ta.
Mặc dù cô rất muốn Thần thiếu cứ như vậy để cô đi, nhưng nghĩ đến hành động của cậu ta thì --- cậu ta biếи ŧɦái lại muốn nói hoặc làm cái gì chứ?