Chương 24
Buổi tối hôm sau, cô đang do dự thật lâu nên đóng giả làm nhân viên công sở hay là Laury đáng yêu sau đó dứt khoát buông tha cho hai loại đó, đổi lại mặc quần áo trưởng thành mị hoặc ở Vạn Tử Thiên Hồng. Dù sao cô phỏng vấn công việc “Quan hệ xã hội”, không mặc như vậy được sao?
Ngồi xe buýt đi đến câu lạc bộ giải trí LOST, cửa chính nguy nga lộng lẫy trước mắt cô làm cô cảm thấy khϊếp đảm, chưa dám bước vào.
Nhưng mà, cô chần chừ đứng ở ngoài cửa như vậy, bảo vệ thấy sắc mặt cô khẩn trương còn nghĩ cô muốn làm hành động kinh khủng gì đó. Vì vậy cô lấy hết dũng khí, theo như lời người hôm qua gọi điện đến, vào cửa tìm nhân viên đại sảnh. Nhân viên đại sảnh hướng dẫn cô, cô vòng qua ba đường rẽ, vào một gian phòng giống như phòng họp. Làm cô kinh ngạc là, bên trong có bảy tám cô gái đang chờ. Tất cả mọi người đều mặc trang phục để thể hiện ưu thế của bản thân, cắm đầu cắm cổ ngồi nghịch điện thoại, cô giống như cảm nhận được tia lửa tung tóe khắp nơi trong phòng.
Tùy ý tìm cái ghế cách xa các cô ngồi xuống, cô bắt đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Phỏng vấn một người, cô không ghét hình thức này lắm, cho nên… cô gái nào bị kêu đi, không ai có thể trở về nữa ---đứng lên đi vào như vậy, cảm thấy rất hồi hộp.
Sau cô, còn mấy cô gái, nhưng mà cô vẫn còn ở diện thí sinh căng thẳng ở giữa, nên lo lắng. Khi gọi đến tên cô, cô đứng phắt dậy, có chút cứng ngắc theo sát người đến vào phòng họp.
Trong phòng họp ngồi ba người, đều mặc tây trang đi giày da…Khụ, có nạc có mỡ. Hồi hộp ngồi trước mặt bọn họ, ba người giới thiệu đơn giản về mình, sau đó đến lượt cô. Mang bài giới thiệu bằng tiếng Anh đã học thuộc lòng nói lưu loát, cô khẩn trương chờ ba người hỏi.
“Phạm tiểu thư đã từng có kinh nghiệm trong câu lạc bộ giải trí rồi, không biết vì nguyên nhân gì cô rời đi?” Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa có khả năng là quản lý Hoàng nhìn lý lịch của cô trên giấy một lát, hỏi.
Ách, cô có thể nói thật ra thì cô không có nghỉ ở Vạn Tử Thiên Hồng được không?
“Trong thời gian đó nhà tôi xảy ra chuyện, cho nên…” Tôi hơi cúi thấp đầu, giọng nói thấp xuống.
“Thật xin lỗi, Phạm tiểu thư.” Quản lý Hoàng hơi lúng túng.
Cô cười nói: “Không sao, chuyện đã qua rồi, chúng ta cần đối mặt với tương lai, nhìn ngày mai, mà không nên nhớ lại quá khứ.”
Mau nhìn phẩm chất phấn đấu tốt đẹp của cô đi, cô có năng lực rất mạnh, không sợ khổ không sợ mệt mỏi, sẽ dũng cảm đối mặt với khách hàng yêu ~
“Phạm tiểu thư nghĩ như vậy là được rồi.” Quản lý Hoàng gật đầu một cái, giống như nóng lòng muốn chuyển sang đề tài khác, gật đầu với lý lịch của cô, hỏi: “Phạm tiểu thư biết khiêu vũ không?”
Khiêu vũ? … Cô không kìm lòng nổi nhớ lại ngày hôm qua Viên Diệc Thần mời cô khiêu vũ, khi đó cô nói cô sẽ không khiêu vũ.
“…Tôi biết hát.”
“Cái này chúng tôi thấy được, nhưng khiêu vũ cơ?”
“…” Cô trừng mắt nhìn, đấu tranh nói, “Waltz có được coi là khiêu vũ không?”
Ngay cả Waltz… Cô chỉ biết duy nhất cái này.
Quản lý Hoàng giống như chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Những loại khiêu vũ khác thì sao? Ví dụ như múa bụng, múa nghệ thuật các loại ấy?”
“…Không.” Thân thể cô làm gì có độ mềm dẻo, đến bây giờ cũng không được, thân thể Hiểu Lâm cô không biết thế nào, có thể sau này sẽ khám phá ra khả năng khiêu vũ thiên phú, nhưng bây giờ, cô không biết những loại khiêu vũ kia. Quản lý Hoàng nghe được đáp án của cô có hơi thất vọng, cô nghĩ cô cũng nên vì mình tranh cãi tiếp.
“Nhưng tôi còn có những sở trường khác!” Cô vội vàng nói.
“Cái gì?” Quản lý Hoàng giống như nâng cao tinh thần, mong chờ đáp án của cô.
“Tôi biết tấu hài.”
Lúc học trung học cơ sở, tôi đã từng diễn qua tấu hài, tiết mục còn đoạt giải nhất.
“…Cái gì?” Quản lý Hoàng cho là mình nghe nhầm, thân thể nghiêng nghiêng về phía trước.
… Cô không có dũng khí nói lần thứ hai.
“Tôi nói là… Tôi có năng lực biểu diễn.” Cô nhắm mắt nói xong.
Lấy được đáp án sắc mặt quản lý Hoàng thất vọng, khụ một tiếng sau đó nở nụ cười, “Phạm tiểu thư, cảm ơn câu trả lời của cô, kết quả phỏng vấn chúng tôi sẽ điện thông báo cô.”
Có lẽ không có hi vọng đúng không?
Cô hơi buồn bực, nhưng cũng chỉ có thể nở nụ cười, giả bộ không hiểu ý tứ của ông ta, tràn đầy mong đợi nói: “Được, cảm ơn!”
Khi bước ra ngoài phòng họp nụ cười của cô biến mất, cúi đầu ủ rũ bước ra ngoài.
Nhìn xem, lần này, lại lãng phí bốn đồng tiền xe buýt rồi.
Bởi vì cảm xúc xấu hơn, cô cúi người đi trên đường, thiếu chút nữa đυ.ng vào người khác, cô sợ hết hồn, lui về sau một bước dài mới đứng vững.
Vậy mà, sợ hãi chính thức vẫn còn ở phía sau. Cô ngẩng đầu lên, đang muốn nói xin lỗi, trước mắt là gương mặt xinh đẹp cô không kìm lòng nổi nói: “Úc, Úc… Úc tiên sinh?”
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã gọi là Úc mỹ nam.
Úc mỹ nam thấy cô, cũng kinh ngạc nói, “Phạm tiểu thư?”
Được rồi, nơi này là sản nghiệp nhà Úc mỹ nam, cho nên cậu xuất hiện ở nơi này không có vấn đề gì, nhưng cô thì sao? Một người sinh viên nghiêm chỉnh đang học đại học, xuất hiện ở đây người ta sẽ nghĩ như thế nào, hơn nữa nghĩ tuyệt đối không tốt.
Cô hơi lúng túng, khụ một tiếng mới nói: “Tôi đến phỏng vấn.”
Hi vọng hôm nay trừ phỏng vấn “Quan hệ xã hội”, còn có chức vị khác. Nhưng mà, theo lý thuyết thì Úc mỹ nam cũng không trông nom chuyện này mới đúng, cho nên cậu ta không biết, không cần khẩn trương.
“Phỏng vấn?” Úc mỹ nam nghi ngờ lặp lại một lần, mới không hiểu hỏi, “Phạm tiểu thư không phải là đang học đại học sao?”
“Ách…Đây là làm thêm.” Cô nói.
Úc mỹ nam bừng tỉnh, “Thì ra là như vậy. Phạm tiểu thư đang muốn đi phỏng vấn sao?”
“Không, phỏng vấn xong rồi, tôi phải đi về.” Hơn nữa còn chán nản đi về…
Giống như nhìn thấu sự mất mát của cô, Úc mỹ nam suy nghĩ một lát, mới ngẩng đầu cười nói với cô: “Phạm tiểu thư, cô được nhận.”
“Ai?” Cô kinh ngạc nhìn cậu ta. Cô thực sự cảm thấy kinh ngạc, ban đầu theo ý nghĩ của cô, nếu lần trước Úc lão tiên sinh và Úc mỹ nam nói chuyện tốt, hôm nay Úc mỹ nam xuất hiện ở đây, rõ ràng là cậu ta đã tiếp quản LOST. Nhưng mà, cô cho là khi cậu ta biết cô đi phỏng vấn, cùng lắm là vụиɠ ŧяộʍ nhận cô, có người nào như cậu ta trực tiếp nói ra… A, vụиɠ ŧяộʍ làm thì tốt rồi, trực tiếp nói ra như vậy, làm cô cảm thấy xấu hổ.
Nhưng rõ ràng là Úc mỹ nam hiểu lầm cô kinh ngạc. Anh ngượng ngùng nói: “Phạm tiểu thư có thể không rõ lắm. Tôi bây giờ là người phụ trách câu lạc bộ giải trí này, cho nên quyền thu nhận người vẫn có.”
“… Như vậy có thể không được tốt lắm không?” Cô chần chừ hỏi. Như vậy có tính là vượt cấp quản lý hay không? Úc mỹ nam mới vừa nhận chức quản lý, thuộc hạ nên là người dưới trướng của cậu không phải sao?
“Không sao. Dù sao Phỉ Phỉ phiền toái Phạm tiểu thư chăm sóc, nghe nói hôm qua con bé lại đến quấy rầy nhà cô.” Úc mỹ nam duy trì nụ cười giải thích.
… A, thì ra đây coi như là báo ân.
Thành thật mà nói, chuyện báo đáp hay không đối với cô không quan trọng, nhưng nếu bây gờ Úc mỹ nam nói ra, mà quả thật cô cũng cần công việc này, như vậy cô từ chối nữa, ra vẻ quá rồi. Ở xã hội này, người nào mà không có bạn bè, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau… Không sai!
“Vậy cảm ơn ngài!” Cô cao hứng nói, cúi đầu một cái.
“Không cần khách khí như thế.” Úc mỹ nam giống như có chút luống cuống, vươn tay muốn đỡ cô lại không dám động, “Vậy Phạm tiểu thư trở về trước đợi tin tức, tôi sẽ mau chóng an bài. Đúng rồi, Phạm tiểu thư nộp đơn xin làm vị trí gì thế?” Úc mỹ nam lúc này mới nhớ đến hỏi cô nộp đơn vj trí gì, ánh mắt chăm chú nhìn cô, chờ đáp án.
Cô bỗng nhiên chảy mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ muốn cô nói, cô tới nộp làm tiểu thư xô-fa sao? A a, trong suy nghĩ của cô, công việc này đa số mọi người đều khó có thể tiếp nhận, cô không cách nào có thể thản nhiên nói ra miệng!
“Ừm, chính là cái đó… Quan hệ xã hội.” Cô suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ đến cô nộp đơn vị trí này là tên chính thức.
“Quan hệ xã hội… Quan hệ xã hội sao?” Úc mỹ nam giống như suy nghĩ một chút mới hiểu được cô nói cái gì, trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn cô.
“Ừ, đúng vậy! Như vậy nhờ anh! Tạm biệt!” Cậu kinh ngạc làm cô ngượng ngùng, vội vàng chạy trối chết.
Đến khi rời khỏi LOST, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, da mặt cô cần phải luyện nhiều hơn một chút, nhất định phải luyện dày giống như tường thành đối mặt với sóng to gió lớn mặt cũng không đổi sắc!
“Ô, đây không phải là Hiểu Lâm sao? Thật là trùng hợp, không nghĩ đến chỗ này có thể gặp cô a.”
Cô đang nhăn mặt, giọng nói quen thuộc chợt vang lên, cô cứ nghĩ mình đang nằm mơ. Vậy mà, khi cô cứng ngắc quay người lại, thấy Thần thiếu đang cười híp mắt nhìn cô, cơn ác mộng của cô lại đến! --- bây giờ là Thần thiếu biếи ŧɦái đáng sợ, mà không phải là đồng chí lớp trưởng đáng yêu…
“Thần…Thiếu…” Cô run run nói, vừa lui về phía sau mấy bước. Lúc này hắn dẫn theo mấy người Lí Nhai ban đầu, mọi người đứng ở sau lưng Viên Diệc Thần, nhìn cô giống như xem kịch vui.
“Lần trước Hiểu Lâm chạy như vậy, làm như tôi là mãnh thú ấy.” Viên Diệc Thần che ngực giống như đau lòng, “Nhưng mà, cô dễ dàng nhận lời A Thần mời, đối với tôi lại khác biệt, tôi rất đau đớn nha ~”
… Cái gì? A Thần sao? Chẳng lẽ là anh em sinh đôi sao?
“Thần thiếu, anh với lớp trưởng… Có phải là anh em sinh đôi hay không?” Nghi vấn này cô luôn chôn chặt trong lòng, không hiểu rõ, nơm nớp lo sợ.
“Cô cho là như vậy sao?” Thần thiếu giống như nghe được chuyện gì buồn cười, hứng thú sờ sờ cẳm.
… Nếu như anh ta hỏi ngược lại, sẽ không phải là.
A, chẳng lẽ?
“Anh có bệnh thần kinh!” Không, không đúng, đây là mắng chửi người, phải dùng từ khác, “Không, là bệnh tinh thần… trong truyền thuyết chứng nhân cách phân liệt kia sao?”
Viên Diệc Thần giống như không thèm để ý lời nói sai của cô lúc trước, tán thưởng nói: “Đúng rồi, Hiểu Lâm thật là thông minh.”
Vì vậy, ban ngày xuất hiện một người, buổi tối lại xuất hiện một người khác sao?
A… Quả nhiên cái thế giới này quá điên cuồng!
“Để ăn mừng Hiểu Lâm trả lời đúng, cùng nhau đi uống một chén thế nào?” Viên Diệc Thần dùng tay mời cô, trên người tản ra hơi thở không cho người ta từ chối.
…Không lẽ mọi thứ lại giống như đêm hôm trước sao? Cô thật sự sẽ hỏng mất!
“Cái đó, hôm nay không còn sớm, em của tôi vẫn còn đợi tôi về. Thần thiếu mời, không bằng để lần sau được không?” Lần này cô không dám trực tiếp quay đầu bỏ chạy, sử dụng chiến lược trì hoãn.
“Hiểu Lâm là đang miễn cưỡng sao?” Nhưng Viên Diệc Thần không đồng ý, buông tay xuống nói, “Cái ‘Lần sau’ này ai biết là đến lúc nào chứ?”
Người này khó chơi quá!