Phó bản 1 - Chương 33

Có lẽ lo sợ Sở Tích Vũ lộ chuyện trước bạn cùng lớp, mặc dù biết cậu bạn kia không thể thấy mình, cô vẫn che miệng để khỏi vô tình lên tiếng.

Không lâu sau đi đến con hẻm lát đá xanh, họ tới gần ngôi nhà cổ thì chia tay.

Tống Chi Văn trả lại cặp sách cho Sở Tích Vũ, không quên dặn dò: "Về nhà cậu nhớ nghỉ ngơi đàng hoàng."

Sở Tích Vũ gật đầu cảm ơn, vẫy tay tạm biệt Tống Chi Văn rồi tự đẩy xe qua sân trước ngôi nhà cổ.

"Tích Vũ."

Sở Tích Vũ ngơ ngác ngẩng mặt lên, chỉ thấy Tần Kế tựa hai tay vào lan can tầng áp mái, không biết đứng đó bao lâu rồi, nụ cười che đi vẻ mặt khó đoán.

"Đó là bạn học của cậu à?"

"Vâng." Sở Tích Vũ ngước lên, mỉm cười vẫy tay chào, "Cậu ấy là bạn cùng lớp, chúng tôi cùng đường về."

Nụ cười trên mặt Tần Kế nhạt dần, nửa người ẩn vào bóng tối, ánh mắt dần lạnh lùng.

"Hai người quan hệ rất tốt à?"

Sở Tích Vũ không hiểu tại sao Tần Kế lại hỏi câu đó, cậu lắc đầu: "Không, chỉ là bạn học bình thường thôi."

"Thế à." Tần Kế hạ mắt xuống, giọng điệu rõ ràng không tin, trong lòng đầy ghen tuông và giận dữ tột độ, giọng hắn nhẹ nhàng, như thì thầm đùa cợt: "Bạn học bình thường..."

Chẳng hiểu sao Sở Tích Vũ bỗng cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, lạnh buốt tê tái.

Sở Tích Vũ cầm chặt dây đeo ba lô của mình, rồi khẽ hắt hắt hơi một cái và hỏi một cách yếu ớt: "Sao… sao thế, chú Tần?"

Tần Kế nhìn xuống cậu, im lặng một lúc lâu, ánh mắt như chim ưng của hắn lại xuất hiện ý cười nhẹ nhàng: "Không sao, chỉ là tùy tiện hỏi thôi."

"Cậu ốm rồi sao, A Vũ?" Tần Kế nhạy bén nhận ra hôm nay cậu có chút khác thường, quan tâm nói: "Có phải vì hôm qua bị ướt không?"

Sở Tích Vũ gật đầu, hít mũi một hơi, cười nói: "Có khả năng là vậy, không sao, tôi về nhà uống thuốc cảm là khỏi thôi."

"Vậy mau về đi." Tần Kế thấy sắc mặt Sở Tích Vũ trắng bệch và mệt mỏi đến đáng thương, hắn cũng đau lòng theo, dịu dàng nói: "Về nhớ nghỉ ngơi sớm."

"Dạ, tôi biết rồi." Sở Tích Vũ gật đầu, vẫy tay với hắn, rồi đẩy chiếc xe đạp rời đi.

Tần Kế nhăn mày, ánh mắt u ám, nhìn theo Sở Tích Vũ rời đi.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình vô dụng như vậy, chỉ có thể bị giam cầm trên lầu các như trong một nhà tù.

Bởi vì hắn đã chết từ lâu rồi.

Đã chết từ rất nhiều năm trước.

Mỗi khi Tần Kế nghĩ đến điều này đều cảm thấy rất không cam lòng.

Hắn không thể giống như những người sống, lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh Sở Tích Vũ, không thể quan tâm chăm sóc cậu, thậm chí khi Sở Tích Vũ bị ốm cũng không thể tự tay chăm sóc cậu.

Chỉ cần nghĩ đến việc Sở Tích Vũ cũng sẽ cười với người khác, lòng hắn liền ghen tị đến mất trí, sự tức giận và lòng tham không kiềm chế gần như khiến hắn mất đi lý trí.

Hắn chỉ muốn có Sở Tích Vũ.

Tần Kế nhìn về phía vườn rau nhỏ mà Sở Tích Vũ dùng hàng rào vây lại gần đó, mặt trời lúc chiều tà có một vòng sáng vàng, trong vườn rau còn treo mấy con búp bê cầu mưa, gương mặt được vẽ vừa xấu vừa đáng yêu.

Đó là những con búp bê mà Tần Kế đã chính mắt nhìn thấy Sở Tích Vũ treo lên, lúc đầu Sở Tích Vũ còn tin rằng việc này có thể cầu mưa.

Một vòng sáng rực rỡ bao quanh một góc khu vườn, thực ra Tần Kế có thể nhìn thấy những mầm rau trong khu vườn, chúng thực sự được Sở Tích Vũ trồng rất tốt.

Mầm non xanh tươi, phát triển mạnh mẽ.

Lúc trước Tần Kế thường thấy Sở Tích Vũ đội mũ rơm, cúi người tưới nước cho chúng, thậm chí còn nói những lời thầm kín khi không có ai xung quanh.

Mọi thứ đều tốt đẹp.

Đẹp đến mức khiến người ta không thể kiềm chế muốn chiếm hữu ngay lập tức.

...

Tần Kế nhìn mãi, một cơn gió lạnh thoáng qua, hắn nhanh chóng trở lại bóng tối.

----

Sau khi Sở Tích Vũ về nhà ăn cơm xong thì tự pha cho mình một cốc thuốc cảm, sau khi uống xong thì hoàn toàn không có tâm trạng nghỉ ngơi.

Cậu nhìn vào thời gian nhiệm vụ của mình:

[Thời gian nhiệm vụ còn lại: năm mươi hai giờ ]

Thời gian càng ít, cậu càng lo lắng, hệ thống 1998 nói rằng nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, cậu sẽ bị buộc phải rời khỏi trò chơi này, tương đương với việc tuyên án tử hình trong thế giới thực.

Cậu thấy trời xám xịt, mang theo đèn pin, nhanh chóng đến bãi lau sậy ven đường.

Nữ quỷ mặc váy đỏ đang bện một thân sậy khô vào tóc của mình, cẩn thận chải vuốt, ngay cả khi đã chết cô cũng không mất đi sự tinh tế và lòng yêu thích làm đẹp của một cô gái.

Có lẽ cô quá nhàm chán, xung quanh cô còn có nhiều đồ chơi nhỏ được bện từ thân sậy khô.

Khi thấy Sở Tích Vũ đến, nữ quỷ vội gạt lau sậy ra, nói với cậu: "Em đến tìm chị sao, em trai xinh đẹp?"

"Ừ." Sở Tích Vũ nhìn quanh bóng tối xung quanh, chắc chắn không có ai, mới dám ngồi xuống bên cạnh cô.

"Em thật tốt, " nữ quỷ váy đỏ nói, "Hu hu hu thật là thiên thần nhỏ xinh đẹp."

Sở Tích Vũ bị khen không biết phải nói gì, cậu đặt hai tay lên đầu gối, ngồi gần đó nói, "Chị tên là Giang Niễu phải không?"

"Đúng vậy hu hu." Nữ quỷ gật đầu, nhìn cậu đầy hy vọng.

"Đêm đó, chị và tôi đều ở trên cùng một chiếc xe, " Sở Tích Vũ nói trước: "Chiếc xe buýt đó rơi xuống cầu, có phải do chị làm không?"