Phó bản 1 - Chương 30

Tần Kế ngồi bên trái cậu, cách rất gần, nói: "Tích Vũ, mau thay quần áo ướt đi, đừng để cảm lạnh."

Sở Tích Vũ gật đầu ngoan ngoãn, nói: "Ồ, dạ."

Cậu cúi đầu thấp xuống, cởi tấm thảm quấn trên người ra, lỏng lẻo khoác trên vai, một tay vén vạt áo lên một chút, chiếc áo gần như trong suốt khiến vẻ đẹp quyến rũ trên người cậu lộ ra trọn vẹn.

[ Đồ biếи ŧɦái! ]

[ Ôi chà chà chà chà hưng phấn quá đi ]

[ Hí hí hí ]

[ Bà xã ướt đẫm rồi, thật đẹp (sắc)]

[ Phía dưới tự dưng cương lên rồi]

[ Ai mà chịu nổi chứ chứ chứ chứ!]

[ Chim nhỏ nó bảo muốn bắt tay với bà xã!]

Sở Tích Vũ liếc nhìn Tần Kế, ngượng ngùng nói: "Thay... thay ở đây sao?"

Tần Kế dùng nụ cười che giấu ánh mắt u tối, hầu kết của hắn trượt một cái, mắt dán chặt vào Sở Tích Vũ, "Ừ, ở đây ấm hơn, cậu cứ thay đi."

Sở Tích Vũ cũng không thể trực tiếp bảo Tần Kế tránh đi chỗ khác, dù sao cũng đều là nam, hơn nữa chắc chỉ thay áo thôi.

Sở Tích Vũ thấy Tần Kế tự quay đầu sang hướng khác, rất lịch sự để cho cậu không gian thay đồ.

Vậy nên cậu không ngượng nữa, cúi đầu thay áo, tấm thảm trượt khỏi vai cậu, cậu vén vạt áo lên.

Trong lúc áo che mặt Sở Tích Vũ, cậu không biết Tần Kế hơi quay đầu sang, mắt ưng liếc nhìn cậu, chứng kiến cả quá trình.

[ Trời ạ đúng là diễn giỏi thật đấy ]

[ Ha ha cảm giác hắn như kẻ biếи ŧɦái rất lịch thiệp]

[ A a ánh mắt của hắn gợi cảm quá ]

Sở Tích Vũ đặt quần áo ướt lên ghế sofa, vội vàng quấn thảm lại, người cậu run lên vì lạnh, tấm chăn vừa nãy bị quần áo ướt làm ướt một chút, khoác lên có cảm giác hơi lạnh.

"Tôi quên mất, nhẽ ra phải đợi cậu thay xong đã rồi mới đắp thảm cho cậu." Tần Kế có vẻ như vừa kịp phản ứng, lại lấy ra một tấm thảm lông màu đỏ sẫm, tiến lại gần Sở Tích Vũ.

Hai người cách nhau rất gần, mắt nhìn thẳng vào mắt nhau, Sở Tích Vũ chưa kịp phản ứng thì Tần Kế đã nghiêng người tới, dịu dàng cởi tấm thảm trên người cậu xuống.

Sở Tích Vũ nhìn những đường nét đẹp trai của hắn, nhút nhát cúi mắt, má cậu bị cơn mưa làm ướt khẽ ửng hồng.

Đôi mắt xinh đẹp của cậu mang theo lớp sương mù mịt mờ, chỉ cần ánh mắt đã khiến người ta cảm thấy mềm mại và quyến rũ. Chiếc thảm màu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu.

Luôn không cẩn thận khiến người ta nảy sinh ra ý muốn “bắt nạt” và “chà đạp”.

[Sắc quá sắc quá]

[Thì ra là đang đợi ở đây, thật là mưu mô]

[Hu hu hu sao hắn lại ở gần bà xã tôi như vậy chứ?]

[Khó cưỡng lại quá anh em ơi.]

[Chảy nước miếng]

[A a a a a mau làm thịt bà xã]

[Làm thịt! Làm thịt!]

Tất nhiên, Tần Kế cũng không ngoại lệ, ánh mắt nóng bỏng giấu trong đôi mắt của hắn được nụ cười che giấu, hắn kìm nén sự ham muốn tham lam trong lòng, đắp chiếc thảm màu đỏ lên vai cậu, từ từ quấn quanh.

Tần Kế đứng trước người cậu, bóng đen cao lớn như một tấm lưới chặt chẽ vây quanh cậu, Sở Tích Vũ nhẹ nhàng cảm ơn, nghĩ rằng Tần Kế sẽ đứng dậy và ngồi trở lại.

Tần Kế chậm rãi ngồi xổm xuống trước cậu, một bàn tay lớn nắm lấy giày của cậu, "Giày cũng ướt hết rồi, hãy cởi ra đi trước."

Sở Tích Vũ đỏ mặt co rúm lại, "Tôi tự làm được mà."

"Không sao, a Vũ, cậu ngồi sưởi trước đi, tôi thấy cậu hình như rất lạnh.” Tần Kế vừa nói vừa từ từ cởi giày cho Sở Tích Vũ, sau đó như cách bóc vỏ măng, hắn lại cởi đôi tất của Sở Tích Vũ ra.

Bàn chân của Sở Tích Vũ rất trắng, đầu ngón chân như củ hành tây, tròn trịa dễ thương.

Đốt ngón tay của Tần Kế rõ ràng và mạnh mẽ, đầu ngón tay vô tình vuốt qua, Sở Tích Vũ cảm thấy tay của Tần Kế rất lạnh, cậu không kìm được đỏ bừng tai co rúm lại.

"A Vũ, cậu trắng quá."

Tần Kế nhẹ nhàng nói, đặt đôi chân của cậu lên chiếc ghế đẩu tơ vàng lót đệm lông dê đặt cạnh lò sưởi.

[Sắc quá, chịu không nổi rồi]

[A a a a a ]

[Chim nhỏ đã nổ tung rồi!]

[Cứng rắn lên nào! Chim nhỏ!!!]

[A a a a a ]

Tần Kế sờ vào phần quần của Sở Tích Vũ, ngước mắt nhìn cậu, sắc mặt lo lắng, "Ướt quá."

[Ưm, ướt quá... ướt quá...]

[Nói da^ʍ quá rồi đó a a a a .]

[Quần đùi bay bay]

"Cũng thay ra nhé? ECậum đổi trước, tôi đi đóng cửa sổ." Tần Kế nhẹ nhàng khuyên, đứng dậy quay lưng đi đóng cửa sổ.

Quần áo ướt sũng thực sự khiến Sở Tích Vũ cảm thấy không thoải mái, cậu nhìn lén Tần Kế đang quay lưng về phía mình, cúi đầu bắt đầu thay đồ. Chiếc thảm đỏ từ vai cậu rơi xuống đùi, vì vậy việc thay đồ không còn quá ngượng nghịu nữa.

Cậu vừa cởi ra, mới chậm chạp nhớ ra, Tần Kế dường như không lấy quần áo để thay cho cậu.

Sở Tích Vũ mím môi, hỏi: "Ừm... Quần áo để thay đâu?"

Tần Kế đóng cửa sổ, quay lại, dường như cũng mới nhớ ra, "Xin lỗi, tôi mới nhớ ra, tủ quần áo của tôi không ở lầu này."

Sở Tích Vũ ngẩng đầu, ngơ ngác chớp mắt mấy cái: "?"

Đùa cậu à?