Phó bản 1 - Chương 28

Đột nhiên, cánh cửa phòng bà ngoại đối diện với cậu bỗng bị đẩy mạnh phát ra một tiếng "uỳnh", Sở Tích Vũ giật mình, quay đầu nhìn lại, lần đầu tiên cậu thấy cánh cửa phòng của bà ngoại hoàn toàn mở ra.

Cậu chỉ thấy bên trong dán đầy những bùa chú vàng khác nhau, đối diện cửa là một cái bàn thờ gỗ hồng, trên bàn có đặt tượng thờ mà Sở Tích Vũ chưa từng thấy, bao xung quanh là bùa chú vàng và chuông giống y hệt Sở Tích Vũ thấy trong ngôi mộ.

"Không thể nào... Làm sao có thể, hắn thế mà lại muốn kết minh hôn*... Hơn trăm năm rồi chưa từng xảy ra chuyện này..."

(*Minh hôn hay còn gọi âm hôn, đám cưới ma - là lễ cưới giữa hai người đã chết hoặc giữa người sống với người chết.)

Bà ngoại cúi đầu, quấn mái tóc bạc phơ trọn vẹn bằng khăn trùm đầu của người dân tộc, liên tục lẩm bẩm.

Bà ngoại có vẻ vừa hoảng sợ vừa kích động, đây là lần đầu Sở Tích Vũ thấy bà thể hiện vẻ mặt ấy.

"Bà ngoại, bà sao vậy?" Sở Tích Vũ vội chạy lại đỡ bà.

Bà ngoại nhăn mày, lo lắng nhìn Sở Tích Vũ, chăm chú quan sát vòng ngọc đeo trên cổ cậu, mới tạm thời yên tâm.

Miếng ngọc vẫn còn nguyên vẹn, điều đó có nghĩa là cháu ngoại của bà không bị quấn lấy.

"Trẻ con đừng hỏi nhiều quá." Bà ngoại cúi đầu xuống, lại lạnh lùng nhắc cậu: "Mấy hôm nay cháu đừng chạy lung tung, tan học phải về nhà ngay. Đừng có lêu lổng gần trường, nhất là khu vực hồ Minh, tuyệt đối không được đi đến."

Sở Tích Vũ giật mình, nghĩ thầm chết rồi, do dự hỏi: "Hồ Minh... sao vậy bà?"

Bà ngoại tăng âm lượng giọng: "Cháu hỏi nhiều làm gì, không đi là được rồi."

Vẻ mặt bà căng thẳng và ngẩn ngơ, nói xong bà tự quay người về phòng, bước đi xiêu vẹo chậm chạp, lẩm bẩm một mình: "Sắp loạn rồi..."

Sở Tích Vũ không nghe rõ câu nói cuối cùng của bà ngoại, cậu nhìn theo bà quay về phòng ngủ, trong lòng hỗn loạn và mờ mịt, cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn, giống như báo hiệu của cơn bão sắp đến, việc lớn mà bà ngoại nói sẽ sớm xảy ra.

Cậu nắm chặt khăn tay trong tay, đứng đờ ra ở ngoài hành lang một hồi lâu.

...

Đêm đó, trong giấc mơ cậu thoáng nghe thấy tiếng kèn xô-na từ vùng ngoại ô lân cận hoặc từ đỉnh núi nào đó vọng lại, âm nhạc vốn buồn thảm đau khổ nhưng lại được thổi đến vui vẻ hân hoan, Sở Tích Vũ ngủ rất vất vả.

Tiếng kèn vang lên suốt cả đêm, đến lúc rạng đông mới dần dần im bặt.

Sở Tích Vũ bị làm phiền đến mức ngồi bật dậy, nhắm mắt cúi đầu, cậu buồn ngủ không chịu nổi, dùng bàn chân trắng nõn đẩy chăn ra.

Sau khi rửa mặt, cậu ngồi trên ghế mây ngoài ban công ngẩn người, cúi nhìn ngón áp út của mình, trên đầu ngón áp út có một chấm đỏ rõ ràng, cậu có thể khẳng định đó là vết bị đâm hôm qua, nhẹ nhàng ấn vào vẫn còn cảm thấy hơi đau.

Người đó... lấy máu cậu làm gì.

Sở Tích Vũ hơi lo lắng, bà ngoại bảo cậu tạm thời đừng đến hồ Minh, cậu bèn ở nhà suốt cả ngày.

Hệ thống 1998 phát ra nhắc nhở:

[Ting! Đánh giá phát hiện ra cốt truyện phát sinh trong phó bản và nhiệm vụ chính tuyến sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, nên thời gian làm nhiệm vụ của bạn đã được gia hạn.]

[Thời gian làm nhiệm vụ còn lại của bạn: bốn ngày.]

Thứ hai tan học, trời âm u, hình như sắp mưa rồi.

Sở Tích Vũ vừa bước ra cổng trường, Lục Huân liền kéo dây đeo ba lô của cậu và nói: "Sắp mưa rồi, Tích Tích, tao đưa mày về nhá."

"Không cần đâu, tôi đạp xe về là được rồi."

Lục Huân có hơi lo lắng, cậu ta nói: "Chút nữa có thể sẽ mưa to, mày đi cái này chắc chắn sẽ bị ướt như chuột lột thôi."

Cuối cùng Sở Tích Vũ vẫn từ chối ý tốt của Lục Huân, rồi đạp xe hướng về nhà với tốc độ cao.

Cậu tưởng mình có thể về nhà trước khi trời mưa, nhưng không ngờ vừa rẽ vào ngã ba đường nhỏ dẫn đến trấn cổ, những hạt mưa to như hạt đậu đã đập xuống người cậu.

Cô gái mặc váy đỏ rụt vào trong bãi cỏ lau, còn không quên nhắc cậu: "Em trai à, trời mưa to rồi! Nhanh tìm cây trú mưa đi!"

Từ hồi học mẫu giáo, cô giáo đã cảnh báo Sở Tích Vũ không nên trú mưa dưới gốc cây lớn, nếu không rất dễ bị sét đánh chết. Chưa đầy nửa phút, áo cậu đã bị ướt sũng.

Cơn mưa mùa hè rất lớn, mưa càng lúc càng dữ dội. Cậu thậm chí còn khó giữ vững thăng bằng khi đạp xe, đành phải dựng xe gần đó rồi chạy vào mái hiên trong sân trước để trú mưa.

Quần áo ướt sũng lạnh buốt, Sở Tích Vũ run rẩy, cúi đầu xắn vạt áo lên vắt nước, vừa ngẩng đầu lên thì thấy cửa sổ gỗ chạm trổ phía trên hành lang bên sân vườn bị đẩy ra.

Tần Kế hướng ánh mắt nhìn xuống cậu.

Sở Tích Vũ thấy Tần Kế lạnh lùng im lặng thì hơi bối rối, chủ động lên tiếng: "Chú Tần ơi, mưa quá to, tôi có thể vào nhà chú trú mưa được không?"

Tần Kế vẫn lạnh lùng, không đưa ra câu trả lời, im lặng một lúc rồi nói: "A Vũ, hai hôm nay cậu không đến thăm tôi."

Giọng điệu Tần Kế lạnh lẽo, nhưng lại chứa đựng chút oán trách.