Phó bản 1 - Chương 12

[Chẳng lẽ bây giờ cậu không nên làm việc gì đó quan trọng sao?]

"Người là sắt, cơm là thép," Sở Tích Vũ giơ tay lau mồ hôi trên trán, trả lời một cách nghiêm túc, "Bây giờ tôi đang làm một việc rất quan trọng."

Nhiệm vụ đầu tiên của cậu là sống sót, phải tạo nền tảng vật chất thật tốt mới có thể quan tâm đến mục tiêu xa hơn.

[...] Nghe cũng hơi có lý.

Nhưng không nhiều lắm.

Hệ thống im lặng một lúc, đưa ra đề xuất:

[Có lẽ, cậu có thể đi tìm kiếm manh mối về nhiệm vụ cốt truyện?】

"Đi tìm manh mối?" Sở Tích Vũ cẩn thận cân nhắc, sau đó vẫn lắc đầu, "Không được, hiện giờ mạng sống của tôi yếu như vậy, rất dễ chết lắm á?"

[Có vẻ... có lý.]

[Vậy cần mở livestream cho cậu không?]

Người chơi có ngoại hình đẹp dạy trồng trọt trực tiếp, quả thực chỉ là nghĩ đến cũng thấy rất chấn động.

Sở Tích Vũ tạm dừng động tác trong tay, đắn đo xem có nên mở livestream hay không, cậu đang đứng trong vườn rau phía sau nhà, đội mũ rơm che nắng, vẫn cảm nhận được ánh mặt trời chói chang.

Ngay khi cậu sắp mở miệng, xuyên qua rặng tre xanh thưa thớt cách bức tường không xa, cậu lại nhìn thấy người hàng xóm đang đứng ở cửa sổ trên gác xép .

Lần thứ ba rồi.

Lại nhìn thấy hắn.

Sở Tích Vũ ngước mắt lên nhìn hắn, nâng tay chỉnh lại chiếc nón rơm xấu xí của mình, phải luôn giữ vẻ ngoài lịch sự trước mặt người khác.

Hệ thống 1998 cũng không biết người này là ai, nhưng dựa theo trực giác của nó để đánh giá, nó cảm thấy người này không bình thường.

Vì vậy, nó và Sở Tích Vũ cùng thảo luận:

[Có cảm thấy hắn không ổn chỗ nào không?]

"Có." Sở Tích Vũ vẫn ngước mắt lên, nháy mắt vài cái.

[Không ổn ở chỗ nào?]

"Tôi đã nhận ra rồi." Sở Tích Vũ nói một cách nghiêm túc.

[... Gì cơ?]

Sở Tích Vũ biết nói xấu về người khác không tốt, vì vậy cậu nói nhỏ, cậu đưa ra đánh giá một cách khách quan: "Người này có lẽ rất hướng nội."

[Hở? ? ? ?]

*** Người hàng xóm hôm nay mặc một bộ vest màu xám lam phong cách hơi cổ điển, cà vạt thắt rất ngay ngắn, dáng người thẳng tắp, khí chất nổi bật, ngoài ánh mắt u ám, khuôn mặt không biểu cảm gì ngoài ra thì thật sự không thể chê vào điểm nào.

[Một người như vậy có thể là kẻ biếи ŧɦái nhìn trộm cậu bé trai sao?]

[Nhìn cũng không giống mà.]

Sở Tích Vũ nói xấu người khác, không khỏi cảm thấy hơi chột dạ, vươn tay kéo vành mũ của mình.

Cậu nghĩ một chút cũng đúng, quả thật không giống lắm.

Cậu cảm nhận được ánh mắt không thể bỏ qua của người đàn ông trên gác, cậu cúi mắt nhìn, do dự cởi một chiếc găng tay ra.

Vườn rau bỏ hoang từ lâu của bà ngoại gần tòa nhà cổ kia hơn trăm mét so với nhà, lại đối diện với lầu các phía đông tây của tòa nhà cổ đó, không có rừng trúc xanh thấp lùn cản trở nên tầm nhìn mở rộng hơn nhiều.

Bầu trời màu xanh lam không một gợn mây, cách vườn rau không xa có một cây hòe cổ thụ trăm năm tuổi.

Cành lá nó sum suê, giống như một chiếc ô màu xanh lá cây khổng lồ đang vươn mình đứng thẳng, giữa tán lá xanh điểm xuyết những bông hoa hòe màu trắng nhạt, gió nhẹ thổi qua, những cành lá rậm rạp phát ra tiếng xào xạc, mang theo hương thơm nhẹ nhàng thanh mát.

Từ cửa sổ chạm khắc hoa văn phía đông gác nhìn xuống, có thể nhìn rõ vườn rau và phía đông nam.

Sở Tích Vũ ngẩng đầu nhìn hắn vài lần, không còn có thể giả vờ như không nhìn thấy.

Sở Tích Vũ hơi do dự, có nên chủ động chào hỏi hay không.

Cậu xấu hổ cúi đầu, má ửng đỏ vì nắng, đeo lại găng tay của mình, giả vờ như không thấy gì, tiếp tục cúi đầu cuốc đất.

Một cái, hai cái, ba cái...

Trước khi mặt trời lặn, cuối cùng cậu cũng hoàn thành xong loạt công việc gieo hạt, tưới nước, bón phân.

Cậu đứng thẳng người.

Một giọt mồ hôi trong suốt lăn dọc xuống cằm cậu, cổ áo phía trước ướt một mảng lớn. Sở Tích Vũ nóng chịu không nổi, thở ra vài hơi rồi đi thẳng đến cuối bờ ruộng lấy nước uống.

Khi cúi người, chiếc áo trắng rộng thùng thình trượt xuống theo động tác của cậu, lộ ra một đoạn thắt lưng.

Chỉ thấy làn da trắng ngần của cậu đẫm mồ hôi, thắt lưng mảnh mai mềm mại, thoáng thấy rõ đường cong hõm eo, cậu đứng thẳng người, áo khoác nhanh chóng che lại phong cảnh quyến rũ này.

Tần Kế đứng trước cửa sổ gác, từ vị trí của hắn nhìn xuống, có thể thấy rõ mọi thứ.

Sở Tích Vũ không cảm nhận được ánh mắt âm u lạnh lùng của Tần Kế, cậu chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, tự mở chiếc bình nước màu vàng hình gấu nhỏ của mình, ngửa đầu uống liền vài ngụm.

Vì uống quá vội vã, khóe miệng cậu chảy ra vài giọt nước, cậu không để ý, tiếp tục uống thêm vài ngụm nữa mới thôi, sau khi uống xong mới đưa tay lên, lau sạch vệt nước ở khóe môi.

Khi cậu nghiêng người để đặt cốc nước xuống thì phát hiện ra Tần Kế vẫn đứng đó, vẫn nhìn chằm chằm xuống cậu.

Lúc này thì dù muốn giả vờ như không thấy cũng khó rồi.

Cậu giơ tay sờ vành mũ, chiếc mũ rơm rộng vành giúp cậu che cái nắng gay gắt, cậu lễ phép cười, giơ tay trái lên khua khua trong không khí chào người đàn ông đó.

Cậu đứng quay lưng về phía mặt trời, nụ cười ngọt ngào dịu dàng mang chút e thẹn, tựa như đứa con cưng của ánh hào quang, rạng rỡ chói mắt.

"Chào buổi chiều."

Cậu hơi ngượng ngùng, cầm lấy dụng cụ và cốc nước của mình, lẩm bẩm: "Tôi về trước nhé."

Cậu ấn chiếc mũ rơm sắp tuột, rảo bước nhanh vào trong rừng tre, bước chân vội vã có vẻ hơi vụng về.

Tần Kế im lặng nhìn theo bóng lưng cậu một hồi lâu.

Cuối cùng, hắn im lặng quay người, lại biến mất trong bóng tối.

Hai cánh cửa sổ chạm khắc hoa văn đang mở rộng không có gió mà tự động đóng lại.

....