Cuối cùng Chu Chấp Tinh cũng không bán acc của Khương Tịch đi. Khương Tịch gọi điện tới cho hắn, vui vẻ nói: “Anh em, cảm ơn ông đã buông tha cho vợ tôi.”
Chu Chấp Tinh “Xùy” một tiếng, nói: “Còn chuyện gì không? Không thì cúp đây.”
Khương Tịch vội vàng nói lớn: “Ơ đừng, đừng, đừng, mấy nữa có gói hàng, ông nhớ nhận.”
Chu Chấp Tinh đưa điện thoại ra xa, không chịu nổi âm lượng Khương Tịch, hỏi: “Cái gì đấy?”
Khương Tịch cười gian, đê tiện nói: “Cái này hay lắm.”
Chu Chấp Tinh cúp máy. Hắn nhìn lịch, nghỉ hè được mười ngày rồi, Phương Đồ đã về nhà được năm ngày.
Nhà Phương Đồ ở nói khác, trước khi nghỉ hè cũng đã xin phép chơi ở thành phố A. Mấy hôm trước bố Phương Đồ đột nhiên gọi điện thoại nói mẹ cậu nhớ cậu. Chu Chấp Tinh hôn hôn, để cậu về nhà chăm mẹ. Cuối cùng, Phương Đồ cũng lên tàu về mà lòng đầy lưu luyến.
Mấy hôm nay, tuy hai người vẫn liên hệ với nhau nhưng Chu Chấp Tinh nhớ cậu lắm mà không dám nói cậu về đây. Hắn muốn làm một người bạn trai ngoan.
Chu Chấp Tinh đi vào trường. Hắn định lấy đồ của bạn trai về để nhìn vật nhớ người. Tuy có chat video nhưng cũng không được thường xuyên không thì trông Chu Chấp Tinh bám bạn trai quá.
Chu Chấp Tinh dùng chìa khóa Phương Đồ cho để mở cửa. Khi nhìn rõ cảnh bên trong, hắn đờ ra.
Phương Đồ mới tắm xong, đang mặc đồ, thấy tiếng động thì quay lại. Từ góc nhìn của Chu Chấp Tinh, hắn có thể thấy đầṳ ѵú hồng hồng hơi lõm xuống, cẳng chân trắng mịn và chiếc đùi tròn lẳn.
Trong không khí hình như có cả hơi nước, không biết sao mà Chu Chấp Tinh còn ngửi thấy cả mùi sữa tắm mà Phương Đồ hay dùng – mùi chanh.
Tuy biết giờ trường cũng chẳng có ai nhưng Chu Chấp Tinh vẫn nhanh chóng đóng cửa lại. Hắn vội vàng ôm lấy cổ Phương Đồ, nói, giọng hơi có vẻ than thở: “Sao Tiểu Đồ đã về rồi?”
Phương Đồ cũng không vội vàng thay quần áo mà ôm lấy hắn, đáp: “Nhớ cậu quá đấy.”
Phương Đồ ngẩng đầu hôn Chu Chấp Tinh, liếʍ láp bờ môi hắn rồi lại bị đổi vai, miệng hé mở để mặc cho lưỡi Chu Chấp Tinh tiến vào làm loạn, càn quấy ở khoang miệng cậu.
Tay Chu Chấp Tinh xoa ngực Phương Đồ, nắn bóp. Tuy Phương Đồ là người song tính nhưng ngực cũng không dậy thì. Nơi đó bị ép vào với nhau, tạo ra cái khe nhỏ.
Chu Chấp Tinh cắn môi Phương Đồ, kết thúc nụ hôn dài lâu, kéo ra một sợi chỉ bạc. Hắn trượt xuống, hôn đầṳ ѵú Phương Đồ, nhay cắn, chợt hỏi: “Tiểu Đồ có về sữa không nhỉ?”
Phương Đồ bị cắn mềm cả xương, nũng nịu đáp: “Không, không biết được.”
Chu Chấp Tinh véo núʍ ѵú bên kia. Đầṳ ѵú đáng thương bị chơi đến sưng đỏ cả lên mà chủ nhân vẫn cứ cầu xin bị chơi tiếp: “Chấp Tinh, Chấp Tinh ơi, mạnh nữa lên.”
Chu Chấp Tinh bị tiếng rên làm cho hứng tình. Hắn bế Phương Đồ lên giường. Thấy qυầи ɭóŧ Phương Đồ ướt một góc, mồm nhanh hơn não nói: “Tiểu Đồ ơi tôi muốn liếʍ mèo meo.”
Phương Đồ kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Chu Chấp Tinh, cậu không sợ à?”
Chu Chấp Tinh cởi phăng qυầи ɭóŧ Phương Đồ, ngón tay xoa xoa môi lớn, hùng hồn nói đạo lý: “Càng sợ càng muốn đối diện nỗi sợ. Chỉ cần tôi sờ đủ nhiều, liếʍ đủ nhiều, đến một ngày nào đó tôi sẽ không còn bị sợ âʍ ɦộ nữa.”
Phương Đồ bị tức đến phì cười. Hai người năm ngày không gặp nhau sao Chu Chấp Tinh vẫn cứ sợ âʍ ɦộ, sợ âʍ ɦộ mãi. Cậu nói: “Thế cậu đi mà tìm người khác tập.”
Phương Đồ giả bộ muốn xuống giường, Chu Chấp Tinh ôm eo cậu, dùi đầu vào hõm vai, buồn bực: “Tiểu Đồ quá đáng lắm nhé! Sao lại bảo tôi đi tìm người khác chứ! Rõ ràng là Tiểu Đồ muốn mà.”
Phương Đồ thở dài, đúng là mình mê trai hết thuốc chữa rồi. Cậu xoay người về phía Chu Chấp Tinh, mở chân ra, thẹn thùng nhắm mắt: “Đây, muốn liếʍ thì liếʍ đi.”
Chu Chấp Tinh cúi xuống sát chỗ kia của Phương Đồ, nhìn cho thật rõ. Hơi thở nóng bỏng phả lên môi âʍ ɦộ khiến nó tiết ra một chút dịch.
Chu Chấp Tinh thử liếʍ liếʍ như nhấp nháp món gì, bình luận: “Lạ quá, nhưng cũng hơi ngòn ngọt.”
Hắn tiếp tục liếʍ hai bên môi lớn, răng hơi động vào âʍ ѵậŧ. Dịch chảy xuống tận cằm. Hắn cố tình hỏi Phương Đồ: “Tiểu Đồ, năm ngày không gặp rồi, cái này là cái gì vậy nè?”
Mắt Phương Đồ mênh mông sương mù, tức giận nói: “Ưm… Không phải là cậu, cậu đã chơi nó… ưm… nhiều lần lắm rồi…”
Chu Chấp Tinh “Á à”, liếʍ mạnh viên thịt tròn tròn, đo đỏ kia, làm bộ như chợt phát hiện: “Phải cái chỗ mà vừa chạm vào là Phương Đồ chảy nhiều nước sướиɠ lắm đúng không?”
Hắn cầm tay Phương Đồ, sờ lên cằm mình, vô tội nói: “Tiểu Đồ xem này, chảy hết lên cằm tôi rồi.”
Phương Đồ định rụt tay về nhưng đã bị nắm thật chặt. Chu Chấp Tinh cắn, liếʍ âʍ ѵậŧ, chơi cho nó sưng lên, đỏ bừng. Âʍ ɦộ phun nước, thậm chí có một ít bắn lên cả mũi hắn.
Hắn già mồm nói: “Tiểu Đồ háo sắc quá cơ.”
Chu Chấp Tinh kéo tay Phương Đồ cho cậu tự sờ âʍ ɦộ, đưa ngón tay cậu vào âʍ đa͙σ, sờ sờ bên trong lối đi ướt mềm. Miệng Chu Chấp Tinh cũng không rảnh rỗi, liếʍ liếʍ âʍ ѵậŧ, cắn nhẹ lên hai môi âʍ ɦộ.
Phương Đồ thấy âʍ ɦộ bị liếʍ đến tan chảy, không chịu nổi nữa, ngồi thẳng lên mặt Chu Chấp Tinh, kêu to: “Ư…. Ưm… Chấp Tinh, ư… Sh… Sướиɠ quá….”
Chu Chấp Tinh cũng không giận, buông tay Phương Đồ ra, nắm lấy mông cậu, bế người ta lên. Dươиɠ ѵậŧ cương cứng đâm thẳng vào âʍ đa͙σ mềm mại, mạnh mẽ ra vào, miệng còn lải nhải: “Tiểu Đồ quá đáng lắm luôn đấy, cứ sướиɠ một mình mà mặc kệ chồng cơ.”
Phương Đồ bị cᏂị©Ꮒ đỏ ửng cả người, đặc biệt là đầṳ ѵú, ngón chân cũng cuộn lên. Cậu hé miệng, đầu lưỡi hơi thè ra, nước miếng tràn khỏi khóe miệng, rêи ɾỉ ngọt ngào: “Chu Chấp Tinh… Ư… Chấp Tinh… Hôn hôn… Hôn tôi…”
Dưới thân Chu Chấp Tinh không ngừng mạnh mẽ ra vào nhưng lại dịu dàng hôn lên môi Phương Đồ, làm nũng: “Phương Đồ cũng phải hôn tôi thật nhiều, càng hôn nhiều tôi lại càng thích Tiểu Đồ hơn, cũng thích âʍ ɦộ Tiểu Đồ hơn.”
Đầu óc Phương Đồ giờ nhão như hồ dán, đồng ý lung tung: “Ưm… ư… thích Chu Chấp Tinh nhất… Ưm… Thích nhất….”
Chu Chấp Tinh đâm vào điểm mẫn cảm của Phương Đồ, vào ra liên tục rồi bắn vào nơi sâu nhất, đáp lại: “Tôi cũng thích Tiểu Đồ nhất!”
***
Tác giả: Dạo này đang làm bài tập, đọc truyện vườn trường… Xin lỗi, xin lỗi…
Nhưng học gì thì học cũng không thể dập tắt đam mê viết xiếc được
Tôi thấy viết cũng không ok lắm, hứng lên viết thấy lạ lòn sao đó, mọi người đọc tạm…