Xong việc, Khương Tịch dùng số điện thoại khác gọi điện thoại cho Chu Chấp Tinh. Giọng cậu ta thành khẩn, tha thiết, chân thành mà xin lỗi: ‘Xin lỗi mà, tôi có cố ý đâu. Chu Chấp Tinh, ông tha cho account game của tôi đi nhé.”
Chu Chấp Tinh véo nhẹ tay Phương Đồ. Tay hắn trắng trẻo, ngón tay thon dài, lớn hơn tay người kia. Hắn cười giả lả: “Khương Tịch, không cần khách sáo thế. Hôm qua tôi bán acc ông rồi.”
Khương Tịch rên lên trong điện thoại: “Chu Chấp Tinh, ông còn là người không? Có mỗi cái ảnh thôi mà phải làm chuyện táng tận lương tâm thế? Vợ tôi còn…”
Khương Tịch chưa nói xong, Chu Chấp Tinh đã tắt máy.
Hắn nghĩ, hình thì không có gì nhưng tôi không thích chơi âʍ ɦộ.
Phương Đồ liếc nhìn hắn, hình như cũng hiểu được hắn nghĩ gì, mỉm cười nói: “Hay Chấp Tinh ngồi cạnh xem tôi tự chơi?”
Chu Chấp Tinh lập tức đan ngón tay vào tay Phương Đồ, nói: “Không được đâu Tiểu Đồ ơi.”
Hiện giờ bọn họ đã ở ký túc xá của Phương Đồ. Bạn cùng phòng của Phương Đồ không phải người địa phương, về quê cả ròi. Chu Chấp Tinh hôn hôn tay cậu, giả bộ đáng thương: “Tiểu Đồ ơi, cứ từ từ được không?”
Phương Đồ bị hắn nhìn cho mềm lòng nhưng lại nhớ đến hành động ngày hôm qua của người này, tàn nhẫn đáp: “Nằm mơ đi.”
Chu Chấp Tinh nhìn bàn tay hai người nắm chặt, nói nhỏ: “Thế giờ làm thôi.” Trong giọng nói, sự đau khổ còn đang đấu tranh với sự sung sướиɠ.
Phương Đồ: “Không cần thiết, nếu khó chịu quá thì…”
Chu Chấp Tinh dán môi lên. Gương mặt đẹp trai bỗng chốc phóng đại, gần trong gang tấc, trong ánh mắt toàn là tình yêu. Phương Đồ ôm lấy eo hắn, định nói gì đã quên hết.
Phương Đồ nghĩ, thoải mái ghê, hôn Chu Chấp Tinh thật dễ chịu, kể cả cả đời không làʍ t̠ìиɦ, chỉ cần ở bên Chu Chấp Tinh cũng được.
Chu Chấp Tinh từ từ cởϊ áσ cậu, đường cong dần lộ ra, đầṳ ѵú hơi lõm xuống, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thanh tú. Chu Chấp Tinh sờ tay lên khe thịt kia, hai ngón tay căng môi lớn ra, lộ ra môi bé.
“Tiểu Đồ ơi, tự nhiên tôi thấy chỗ này cũng không xấu lắm.” Chu Chấp Tinh chăm chú nhìn vào nơi đó, nghĩ ngợi, lại nói: “Chỉ có của Tiểu Đồ không xấu, của người khác thì xấu.”
Phương Đồ giơ tay véo hắn. Chu Chấp Tinh không để ý, sờ tay lên âʍ ѵậŧ của Phương Đồ, nhéo, miết. Viên thịt đáng thương sưng lên, nhô ra. Phương Đồ kẹp chân lại thì lại bị Chu Chấp Tinh kéo mở.
Một tay Chu Chấp Tinh bắt lấy đùi Phương Đồ, đưa hai ngón tay vào âʍ đa͙σ. Nơi đó đã đẫm nước, ướŧ áŧ, trơn trượt, mυ"ŧ lấy ngón tay Chu Chấp Tinh.
Chu Chấp Tinh cười khẽ, nói: “Âʍ ɦộ Tiểu Đồ đã ướt rồi, da^ʍ thế chứ, chắc là chờ bị cᏂị©Ꮒ đúng không?”
Phương Đồ nức nở, vặn eo, bị hắn nói cho đỏ cả mặt, như thể cậu là người khát tình, dâʍ đãиɠ lắm. Cậu bất chấp tất cả, tự chủ động mở chân ra, nói với Chu Chấp Tinh: “Ưm… thế giỏi thì cᏂị©Ꮒ đi.”
Chu Chấp Tinh cúi xuống nhìn, bỗng nhiên cười một tiếng: “Chắc chắn là Tiểu Đồ chưa có bạn trai cũ đâu nhỉ.” Chu Chấp Tinh móc em trai ngóc đầu một nửa ra, cọ cọ trên môi âʍ ɦộ.
Hắn không vội cắm vào mà cứ thong thả dùng qυყ đầυ ma sát âʍ ѵậŧ, một tay nắm lấy cằm Phương Đồ, đôi mắt hoa đào nhì chăm chú vào đuôi mắt đỏ lên của Phương Đồ, đoạn, nhìn xuống, hỏi: “Tiểu Đồ ơi, cái gì đây nhỉ? Sao mà vừa chạm vào mèo meo Tiểu Đồ đã chảy nước rồi?”
Phương Đồ định quay đi lại bị giữ cằm rồi, chỉ đành nuốt xấu hổ vào trong mà rằng: “Âʍ ѵậŧ.”
Chu Chấp Tinh từ từ cắm vào. Đường vào ướŧ áŧ, mềm mại, ôm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ Chu Chấp Tinh. Hắn lải nhải: “Tiểu Đồ ơi, đây là âʍ đa͙σ à? Cảm giác lạ quá, khác hẳn mông Tiểu Đồ.”
Đuổi mắt Phương Đồ đỏ ửng. Cậu không chịu nổi tra tấn thế này, uốn éo, cọ cọ chân Chu Chấp Tinh, muốn hắn nhanh hơn nữa.
Chu Chấp Tinh càng không theo ý cậu, lề mề, thì thầm bên tai Phương Đồ: “Khác hẳn cảm giác lúc ngón tay đi vào. Âʍ ɦộ Tiểu Đồ đang xối nước lên dươиɠ ѵậŧ tôi đây. Sao mà dâʍ đãиɠ quá cơ.”
Lúc này, Chu Chấp Tinh mới đâm thẳng vào xong, cắm vào nơi sâu nhất. Hắn đâm chọc bừa bãi, miệng lại cắn dái tai Phương Đồ, liếʍ láp miếng thịt mềm mại ấy, khàn giọng: “Tiểu Đồ có màиɠ ŧяiиɧ không nhỉ? Rồi có bị tôi làm chảy máu không? Hình như chưa đâm tới tử ©υиɠ. Tiểu Đồ ơi, Tiểu Đồ có tử ©υиɠ không?
Hắn vừa nói vừa nắc, bìu va chạm vào bờ mông trắng trẻo của Phương Đồ, kêu bạch bạch. Phương Đồ bị hắn đâm cho mất trí, ngón tay vẽ lên lưng Chu Chấp Tinh mấy vệt đỏ, nghẹn ngào hỏi: “Chu Chấp Tinh, cậu sợ âʍ ɦộ cơ mà?”
Phương Đồ bị Chu Chấp Tinh bế lên, mở chân ra, ngồi phía trước Chu Chấp Tinh, dựa lưng vào ngực hắn. Dươиɠ ѵậŧ Chu Chấp Tinh vào sâu chưa từng thấy, Phương Đồ rêи ɾỉ, nước bọt trào ra khỏi khóe miệng, chảy xuống.
Chu Chấp Tinh mặc kệ Phương Đồ có nghe không, vẫn đáp: “Âʍ đa͙σ Phương Đồ ấm áp quá, tôi không nhịn được. Có nhìn thấy nó đâu nào.”
Chu Chấp Tinh nắm ở eo Phương Đồ, đâm toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào. Hắn cắи ʍút̼ cổ Phương Đồ, tạo ra mấy vệt đo đỏ, thì thầm: “Tiểu Đồ, gọi tôi là chồng đi.”
Phương Đồ bị chơi không chịu nổi, rêи ɾỉ giọng mũi: “Ưm… Tôi, tôi còn lâu… Chậm, chậm tí đi Chấp Tinh… Chậm, chậm thôi… Ưm…”
Chu Chấp Tinh không vui, cắn cậu một cái, thả lỏng tay. Phương Đồ ngồi phịch xuống, dươиɠ ѵậŧ vẫn cắm trong âʍ đa͙σ lại đi vào càng sâu.
Chu Chấp Tinh hừ hừ: “Tiểu Đồ có gọi không?”
Phương Đồ ướt như vớt từ dưới nước lên, chẳng có sờ đến dươиɠ ѵậŧ mà cũng bắn tinh, âʍ ɦộ phun nước ngay trên qυყ đầυ Chu Chấp Tinh. Cậu rơi lệ, cầu xin: “Chồng… Ưm… Đừng đùa em…”
Chu Chấp Tinh hôn hôn mặt cậu, an ủi xoa bụng, dỗ dành: “Vợ ơi, đừng khóc, đừng khóc.”
Hắn đâm chọc thật mạnh vài cái trong âʍ đa͙σ ướŧ áŧ, bắn tinh ra bên ngoài.
Chu Chấp Tinh bế Phương Đồ đi phòng tắm. Đôi chân mảnh khảnh của Phương Đồ kẹp eo hắn, nũng nịu: “Chu Chấp Tinh còn sợ âʍ ɦộ không?”
Ngón tay Chu Chấp Tinh vuốt ve lưng Phương Đồ, nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: “Còn chứ. Nhưng nếu là âʍ ɦộ của Tiểu Đồ thì tôi thấy nó đáng yêu lắm.”
Hắn nghĩ trong lòng, vợ đáng yêu nhất thế giới.
Phương Đồ cũng ôm chặt hắn, chôn đầu trong hõm vai, nghĩ trong lòng rằng Chu Chấp Tinh đúng là người đáng yêu nhất thế giới, thích hắn quá đi mất!