Vài phút sau, anh cầm hai hộp thuốc nhập khẩu từ phòng ngủ ra, ném vào tay Lâm Miên.
"Đây là thuốc giảm đau, uống sau bữa ăn mỗi ngày một lần. Nếu sau hai ngày vẫn còn đau, thì đến bệnh viện tìm tôi."
Lâm Miên vội vàng nhét hộp thuốc vào túi, cảm ơn anh: "Cảm ơn."
"Đi đi."
Anh quay đầu trở lại phòng ngủ, dứt khoát không có ý giữ cô lại.
Sau hai lần "gần gũi", Lâm Miên hiểu hơn về tính cách lạnh lùng của anh. Mối quan hệ của họ vốn chỉ là giao dịch, anh cho cô ngủ lại một đêm đã là rất tốt rồi.
Lâm Miên đeo ba lô lên, chuẩn bị mở cửa ra ngoài.
"Đinh dong… đinh dong…”
Chuông cửa đột nhiên reo lên khiến cô giật mình. Theo phản xạ, cô ngẩng đầu nhìn lên, trên màn hình nhỏ ở sảnh hiện lên một gương mặt quen thuộc.
Là Tống Trạch Viễn!
Tim Lâm Miên chợt dừng lại, cô vội vã quay trở lại phòng khách, mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống.
"Sao thế?" Nhìn thấy vẻ bất thường của cô, Thời Lẫm ló đầu ra hỏi.
"Cháu trai anh đang ở ngoài."
Lâm Miên đỏ mặt nói. Cô nhớ tối qua Tống Trạch Viễn đã gọi Thời Lẫm là cậu nhỏ, hơn nữa còn rất cung kính. Không ngờ hắn lại đến căn hộ của Thời Lẫm.
Nếu Tống Trạch Viễn thấy cô ở đây, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
Thời Lẫm dường như cũng sững sờ, nhưng rất nhanh anh lấy lại bình tĩnh. Vừa cài thắt lưng áo ngủ, anh vừa chỉ vào hướng phòng ngủ.
"Cô vào trong trước đi."
Lâm Miên ngay lập tức hiểu ý anh, cô nhanh chóng chạy vào phòng ngủ và đóng cửa lại.
Thời Lâm liếc nhìn phòng khách có phần bừa bộn, sau đó bước đến mở cửa.
"Cậu nhỏ, sao mãi giờ mới mở cửa? Bố bảo cháu mang tài liệu cho cậu..."
Giọng của Tống Trạch Viễn từ ngoài truyền vào, qua cánh cửa phòng ngủ, Lâm Miên nghe được loáng thoáng.
"Đồ đưa xong rồi, đi đi."
Thời Lẫm nhận tài liệu, không chút khách sáo đuổi người.
"Đợi đã, cháu còn chuyện muốn nói với cậu."
Tống Trạch Viễn vẻ mặt lấy lòng tiến lại gần, nói thẳng vào vấn đề: "Chuyện ở câu lạc bộ tối qua, cậu đừng can thiệp vào chuyện của cháu được không?"
Lông mày Thời Lẫm hơi nhíu lại, anh liếc mắt nhìn Tống Trạch Viễn: "Ý cậu là gì?"
Tống Trạch Viễn cười gian xảo: "Chính là cô em đó tối qua, trời ơi, cô ta thật ngon, nghe nói vẫn còn là trinh nữ, trong sáng vô cùng. Cháu muốn làm chút chuyện với cô ta."
Đôi mắt Thời Lẫm thoáng co lại, vô tình liếc nhìn về phía phòng ngủ, sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo, không còn chút ấm áp nào.
"Không được."
"Tại sao?" Tống Trạch Viễn không hiểu.
Rõ ràng trước đây hắn chơi bời thế nào cũng không thấy Thời Lẫm can thiệp lần nào.
Lần này tự nhiên lại dựng lên cái vai trò người lớn, khiến hắn rất khó chịu.
"Không được, cậu không đủ khả năng." Thời Lẫm trực tiếp ra lệnh cấm.
Tống Trạch Viễn vẫn không phục: "Cậu đừng nhìn vẻ trong sáng của cô ta rồi nghĩ cháu làm bậy nha. Cháu nói cho cậu biết, cô ta vì tiền mà đã đi bán trứng rồi đấy. Cháu nghe được lúc cô ta gọi điện, ở trường có rất nhiều người muốn thịt cô ta. Dù cháu không làm gì, cũng có người khác nhắm vào, ai làm chẳng như nhau?"
Nghe những lời này, ánh mắt Thời Lẫm lập tức trở nên sâu thẳm.
Nhớ lại người phụ nữ đêm qua khóc rấm rứt trên giường anh, lại nghĩ đến việc cô đang bị người khác nhòm ngó, lòng anh đột nhiên cảm thấy khó chịu.
"Người khác tôi không quản, còn cậu..."
Anh trực tiếp cảnh cáo: "Giữ chặt cái thứ đó của cậu. Nếu tôi biết cậu làm chuyện gì không nên làm, hậu quả cậu tự biết rõ."
Tống Trạch Viễn không tự chủ được mà run lên.