Chương 1

Lâm Miên gần như rã rời khi cô tỉnh dậy.

Thật lâu sau, cô mới có khí lực từ trên giường bò dậy, chăn từ trên rơi xuống, đầy dấu vết.

Cửa phòng tắm được mở ra.

Nam nhân cao lớn đi ra.

Trên thắt lưng của anh chỉ quấn khăn tắm, nửa trên cao nhưng không gầy, xuống dưới nữa là cơ bụng tám múi, có thể thấy được đường nhân ngư hấp dẫn...

Tóc đen vẫn còn nhỏ nước.

Lâm Miên có chút ngơ ngác, thậm chí hồn phách đã bay đi đâu.

"Nhìn cái gì, còn muốn nữa à?"

Người đàn ông nói, nhặt điếu thuốc ở đầu giường lên, châm lửa, rít một hơi rồi liếc sang một bên.

Gương mặt xuất sắc, đẹp trai, cho dù nửa thân trên cởi trần, khí thế vẫn không hề giảm bớt.

Lâm Miên hoảng sợ quay mặt đi, không dám nhìn anh nữa.

Đêm qua không kiềm chế, xương cốt cô đau nhức như bị nghiền nát.

Lần đầu tiên là trên ghế sofa và lần thứ hai là trong bồn tắm.

Bồn tắm rất cấn, không đẹp chút nào và nó rất đau.

Lâm Miên ngượng ngùng rời khỏi giường, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào.

Thời Lẫm ngồi ở đầu giường hút thuốc, chậm rãi nhìn qua.

Vì những lý do không thoải mái nên có chút gượng gạo.

Hút xong nửa điếu thuốc, Lâm Miên cũng mặc quần áo.

Trước khi rời đi, cô đột nhiên dừng lại, quay sang người đàn ông và nói: "Anh vẫn chưa đưa tiền cho tôi."

Thời Lẫm ngước mắt liếc nhìn, sau khi hút thuốc vẫn còn khàn giọng.

“Em muốn bao nhiêu?” Anh hỏi.

Lâm Miên không biết loại chuyện này giá bao nhiêu, cũng không hiểu, đỏ mặt nói: "Cứ theo giá thị trường mà đưa ra."

Thời Lẫm mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng

Sau khi nhìn cô một lượt, khoé miệng hơi nâng lên một chút.

“Giá thị trường nhỉ?” Anh thì thầm, “Người phát dục tệ như em không biết giá trị bao nhiêu. Nếu em là sinh viên đại học, anh cho em giá mỗi đêm là hai trăm nhé?”

Lâm Miên sửng sốt một giây, sau đó im lặng không nói gì.

Dù là không giỏi ăn nói, chưa từng làm qua loại chuyện này, cũng biết nam nhân này là đang nhục cô.

Mắt thấy hốc mắt hồng hồng, sắp khóc, giống như một con thỏ giận mà không dám nói gì vì bị khi dễ.

Thời Lẫm không trêu chọc nữa, lấy điện thoại ra, lấy danh thϊếp rồi chậm rãi bước tới.

"Quét tôi và tôi sẽ chuyển tiền cho em sau.”

Hai mắt Lâm Miên sáng lên, sau đó lấy điện thoại di động ra quét mã QR, thêm WeChat.

Avatar toàn đen và không có bất cứ thứ gì, nó đơn điệu và hoang vắng như con người anh, chẳng thấy được gì.

Lâm Miên có chút lo lắng.

Đây không phải tài khoản ảo đấy chứ?

Cô sợ anh ấy không đưa tiền cho mình. Cô cũng sợ anh ấy thực sự sẽ chuyển hai trăm.

Đêm qua là lần đầu tiên. Nó có đáng giá không?

Do dự, cô nắm lấy tay nắm cửa, nhỏ giọng nói: "Nhiều nhất, một vạn."

Nói xong, cô không dám nhìn vào mắt người đàn ông đó, thầm nhớ số nhà ở đây rồi uể oải bỏ chạy như một con thỏ.

Thời Lẫm nhìn bóng lưng có chút hoảng hốt của cô, cười lớn.

Một vạn... há miệng cắn hơi nhiều rồi đấy.

Cô ấy vẫn còn là một cô bé và không hiểu gì cả, nhưng đêm qua cô ấy không ngừng không hỏi đi hỏi lại.

Trắng, thon dài, eo nhỏ, ngực...

Điều quan trọng nhất là cô ấy ngoan ngoãn, nghe lời và dễ bắt nạt.

Con thỏ xanh non, sạch sẽ như tờ giấy, không biết sao lại dám bán mình.