Chương 8

Sau đêm mưa đó, Lương Sơ giống như không biết chuyện em trai bảo bối của mình đã rời khỏi nhà, tôi và Lương Ký ăn ý lựa chọn giấu diếm.

Tôi chủ yếu sợ bị trừ tiền, bởi vì tôi cần tiền.

Chuyên ngành tôi chọn là thực vật, mục tiêu của tôi là vào viện khoa học nông nghiệp. Đó là giấc mơ của tôi, bởi vì tôi thích trồng trọt từ khi còn nhỏ.

Đây là một nghề có thể nghèo trong tương lai, vì vậy tôi phải tiết kiệm nhiều tiền hơn, để sau này có thể cống hiến hết mình cho nghiên cứu khoa học.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình thích, tôi liền nhịn không được mà vui vẻ.

Lúc đẩy Lương Sơ đi vòng quanh vườn hoa biệt thự, tôi liền nghĩ, đất ở đây thật tốt, nếu trồng khoai tây thì tốt biết bao, như vậy có thể viết một luận văn về nuôi cấy mô khoai tây.

Bởi vì trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện khoai tây, Lương Sơ gọi tôi vài tiếng, tôi cũng không nghe thấy.

Lương Sơ thấy tôi lơ đễnh, ánh mắt híp lại, hỏi tôi: "Đang suy nghĩ cái gì?"

Tôi lấy lại tinh thần và trả lời thành thật: "Đang nghĩ viết luận án."

Lương Sơ tựa hồ có chút hứng thú, tuy rằng tôi cùng trường với anh ta, nhưng anh ta học tài chính. Anh ta dường như có chút tò mò loại người nghèo như tôi sẽ học chuyên ngành gì, IT nóng hổi, hay là tài chính tương lai lương cao.

"Thực vật học." – Tôi thành thật nói cho Lương Sơ biết chuyên ngành của mình.

Mắt thường có thể thấy được, mặt nạ hiền lành của Lương Sơ dần dần tan rã, anh ta đột nhiên ôm bụng cười.

Tiếng cười trong sáng, đôi mắt bởi vì ý cười không thể khống chế mà hơi nheo lại, dưới ánh mặt trời lóe lên điểm sáng màu vàng.

Tôi thấy anh ta cười rất vui vẻ thì có chút ngượng ngùng nói: "Em chỉ thích nghề này, em cũng hy vọng mình có thể thông qua nghiên cứu mở rộng sản lượng rau, đóng góp cho đất nước. Đó là những gì giáo viên chính trị trung học nói.”

Tôi trung thực giải thích lý tưởng của mình.

Lương Sơ nhẹ nhàng xoa bụng, cười nói: "Không ngờ Quốc Cao còn có một mọt sách nhỏ như em."

Cái gì mà mọt sách nhỏ? Tư bản như bọn họ làm sao có thể hiểu được lý tưởng vĩ đại của dân thường chúng tôi. Tôi bĩu môi không muốn cùng Lương Sơ thảo luận.

May mà anh ta còn gọi là Lương Sơ, thế nhưng cũng không cảm nhận được niềm vui trồng cây.

Giọng cười Lương Sơ quá lớn, kinh động Lương Ký ở lầu hai.

Lương Ký mò mẫm đẩy cửa sổ ra, dựa vào âm thanh mà hướng dưới lầu rống lên: "Tống Quân Quân, cô lên lầu cho tôi, tôi muốn cô đọc tiểu thuyết cho tôi."

Từ đêm mưa đó, Lương Ký luôn như vậy.

Chỉ cần lúc tôi chăm sóc Lương Sơ, cậu ta không nhịn được vài phút liền cắt ngang.

Cũng may Lương Sơ làm anh trai không so đo với cậu ta. Anh ta ngẩng đầu, nhìn tôi nở nụ cười nhẹ, sau đó nói: "Em đi đi, tôi không sao."

Tôi vội vàng chuẩn bị đi lên, Lương Sơ bỗng nhiên gọi tôi lại.

Tôi quay đầu lại nhìn, hai tay Lương Sơ đặt lên đùi, anh ta nhìn tôi, nặng nề nói: "Tống Quân Quân, đừng bởi vì Lương Ký ỷ lại mình mà vọng tưởng sẽ lấy được cái gì, Thẩm Châu không xứng với thằng bé, cô càng không."

Bầu không khí ôn hòa tốt đẹp khi nãy trong nháy mắt bị chọc thủng, hiện thực lãnh khốc trần trụi bày ra trước mặt tôi.

Tôi làm sao quên được, Lương Sơ khinh thường tôi, anh ta cho rằng tôi là kẻ đào mỏ. Làm sao tôi có thể nghĩ rằng anh ta là một người tốt vì khuôn mặt hiền lành đó được đây.

Tôi không nên nói với anh ta ước mơ của mình, không nên nói với anh ta nhiều đến thế, nếu chỉ im lặng thì mọi chuyện đã không như vậy.

Tôi cúi đầu, nụ cười trên mặt vừa rồi trong nháy mắt biến mất.

"Em không nghĩ điều gì."

Sau khi giải thích, tôi đẩy Lương Sơ trở lại phòng.

Lương Sơ nhìn tôi, mặt không chút thay đổi, nói: "Ôm tôi trở lại giường."

Thanh âm ầm ĩ trên lầu càng lúc càng lớn, cậu ta như không đợi được tôi mà lo lắng hô: "Đêm qua lúc lên giường cô mới đọc được một nửa Hoàng Tử Bé, mau lên đọc xong cho tôi."

"Anh, mau trả lại Quân Quân cho em." – Lương Ký mò mẫm đi vào, tay cầm đèn bàn trên tủ đầu giường đập vào lan can cầu thang.

"Có thể chờ một chút không, em đi trấn an Lương Ký trước một chút." – Tôi cúi đầu nói, né tránh ánh mắt Lương Sơ.

Mặc dù tính tôi rất tốt, nhưng bị sỉ nhục vô cớ tôi cũng sẽ tức giận, tôi không muốn ôm anh ta.

Bộ dáng kháng cự của tôi làm cho Lương Sơ cũng có chút khó chịu, anh ta cũng không để ý em trai đang ầm ĩ phía trên mà thu lại nụ cười, ngữ khí cường ngạnh: "Tôi nói, ôm tôi lên giường trước, ngay lập tức."

"Em xem Lương Ký trước." – Lần đầu tiên tôi phản kháng Lương Sơ, đi lên lầu.

Vừa bước lên cầu thang tôi đã hối hận, lưng giống như bị rắn độc theo dõi. Tôi cố gắng thẳng lưng, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lương Sơ.

Anh ta sẽ không trừ tiền của tôi, phải không…

Tôi hơi khó chịu.

Chờ trấn an Lương Ký xong, tôi sẽ nhanh chóng đi xuống ôm Lương Sơ, tôi an ủi chính mình.

Nhưng bất luận làm gì để thả lỏng tâm trí, tôi vẫn có thể cảm nhận được, từ lúc tôi lên lầu an ủi Lương Ký, ánh mắt Lương Sơ thủy chung gắt gao nhìn tôi chằm chằm.