Chương 7

Tôi mang theo một chiếc ô đen, mặc áo mưa, cẩn thận đóng cửa biệt thự.

Lúc này sắc trời tối tăm, biệt thự Lương gia ở ngoại ô, xung quanh không có kiến trúc khác, chỉ có rừng cây lộn xộn. May thay, đèn đường đến biệt thự đã được sửa, mưa lớn như vậy mà vẫn sáng như trước.

Đi theo đèn đường, tôi tìm thấy Lương Ký dầm mưa đứng bên đường.

Cậu ta đi không được bao xa, bởi vì không nhìn thấy rõ nên chỉ đi theo cảm giác ánh sáng và trí nhớ.

Có thể không phải cậu ta muốn trốn thoát, cậu ta chỉ là có tâm trạng xấu.

Nhất là sau khi bị mù, thính giác đặc biệt mẫn cảm, ngoài cửa sổ mưa to ào ào làm cho cậu ta phiền não.

Cậu ta cứ vậy đứng dưới ánh đèn đường, vầng sáng màu cam đánh vào người, nước mưa thấm ướt toàn thân, thoạt nhìn uể oải lại thống khổ.

Tôi đi đến bên cạnh Lương Ký, kiễng mũi chân giơ, cao tay che ô cho cậu ta, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên chán nản giống như chó con này.

Mái tóc mềm mại dán lên trán trắng nõn của cậu ta, lông mi cũng dính nước mưa, cậu ta nhếch môi, nước mưa theo cằm căng, thẳng trượt xuống, nhìn qua giống như đang khóc.

"Cô không phải Thẩm Châu, cô ấy vĩnh viễn sẽ không tới tìm tôi, bởi vì tôi là người mù." – Giọng Lương Ký ta là khàn khàn.

"Tôi chưa từ bỏ ý định, tôi đã gọi điện thoại cho Thẩm Châu. Tôi nghe được bên kia có tiếng thở dốc của đàn ông."

"Tôi vẫn cho rằng, bọn tôi là thích nhau."

“Ngay cả đua xe với anh hai, tôi cũng cho rằng cô ấy chỉ là cố ý ầm ĩ với tôi."

Giọng nói ngày càng nhỏ, tựa như đều bị mưa lớn nuốt chửng.

"Chuyện này, hẳn là Thẩm Châu đang tập thể dục buổi sáng, dù sao thời gian ở nước ngoài cùng chúng ta chênh lệch, không giống nhau." – Tôi an ủi.

Lương Ký phát ra tiếng cười, nhưng độ cong trên khóe miệng lại đè xuống rất thấp, giống như nghe được chuyện cười gì đó, trên mặt mang theo trào phúng lạnh lùng.

"Cô làm sao so với tôi còn ngốc hơn."

Tôi khuyên cậu ta nên quay trở lại, nếu không anh trai cậu ta chắc chắn sẽ mắng tôi, không thể để tiền lương của tôi bị trừ được.

Tôi đưa ô cho Lương Ký, kêu cậu ta tự cầm ô, còn tôi đưa cậu ta trở về.

Tôi cẩn thận kéo góc áo cậu ta và kéo câu ta trở về.

Tôi dặn cậu ta: "Sau khi trở về, cậu tắm nước nóng trước, xong rồi tôi sấy tóc cho cậu, sau đó cậu ngủ sớm, như vậy sẽ không đau đầu."

Cậu ta yên lặng một lát rồi nói: "Cô có biết tôi nhớ tới cái gì không?"

"Tôi nhớ tới đại hội thể thao năm lớp 11, tôi tham gia chạy đường dài bị ngã, cô cùng Thẩm Châu đều đi tới chỗ tôi, Thẩm Châu hỏi tôi như này còn muốn thắng như thế nào, còn cô hỏi tôi có đau hay không."

Tôi nhớ, tôi đã hoảng loạn muốn hỏi cậu ấy có muốn đến phòng khám hay không.

Lương Ký lại đứng lên, cắn răng cười với Thẩm Châu: "Cho dù tôi ngã, cũng sẽ mang vị trí thứ nhất về cho cậu."

Lời nói của tôi bị nuốt vào trong cổ, hai tay vươn ra cũng chậm rãi rũ xuống.

Lương Ký nhớ lại chuyện trước kia, tôi thủy chung không nói gì, chúng tôi ăn ý trầm mặc, cũng không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Khi về đến biệt thự, mưa đã ngừng.