Chương 5

Tôi hy vọng Thẩm Châu có thể để ý đến Lương Ký nhiều hơn một chút, Lương Ký thoạt nhìn càng ngày càng u ám.

Thiếu niên mặc đồng phục học sinh rộng rãi, lộ ra nửa vai, cà lơ phất phơ, dường như đã biến mất không thấy đâu.

Chỉ là, sau đó, Thẩm Châu không còn gửi tin nhắn cho cậu ta nữa.

Tôi đi tìm Thẩm Châu, tôi nói nếu không gửi tin nhắn, Lương Ký sẽ nghi ngờ.

Thẩm Châu lại trả lời tin nhắn của tôi: [Chuyện Lương Ký không cần nói cho tôi, cậu ấy đã mù rồi, tương lai có thể làm gì chứ? Tôi hiện tại theo đuổi chính là quý tộc Anh Quốc.]

Tôi hơi buồn.

Tôi cẩn thận xóa toàn bộ lịch sử trò chuyện với Thẩm Châu.

Tháng thứ hai sau khi Lương Ký bị mù, Thẩm Châu từ bỏ Lương Ký.

Lương Ký giống như cũng hiểu được cái gì, cậu ta không hỏi tôi chuyện của Thẩm Châu nữa.

Cậu ta đập vỡ điện thoại.

Cậu ta hỏi tôi: "Thẩm Châu sẽ không trở về phải không, cậu ấy vốn không thích tôi, tôi mù rồi cô ấy càng sẽ không đến."

Giọng điệu của tôi kiên định: "Lương Ký, cậu đừng suy nghĩ lung tung. Thẩm Châu chỉ là quá bận rộn, lần trước cô ấy còn nói nghỉ phép sẽ về nước thăm cậu, cậu nên chú ý thân thể nhiều hơn."

Lương Ký cười lạnh một tiếng, trên mặt không biểu hiện gì. Một lát sau, đôi môi mỏng của cậu ta khẽ mở ra.

"Kẻ lừa đảo."

"Anh trai tôi đã nhìn thấy Insta của cô ấy, cô ấy đăng ảnh chụp chung với người đàn ông khác."

Giọng Lương Ký lãnh đạm.

"Tôi và anh trai đều bị cô ấy bỏ rơi."

Lúc nói những lời này, cảm xúc trên mặt cậu ta phức tạp, có giận dữ, có hận, còn có mờ mịt cùng khổ sở.

Giống như một con thú bị thương, cậu ta cuộn tròn trên chiếc giường rộng rãi, chôn mặt vào gối.

Tôi lại nói dối một chút, tôi nói nam sinh kia chỉ là bạn của Thẩm Châu, Thẩm Châu nói cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi nói rất nhiều, dùng giọng điệu thành thật của mình, kiên định lừa gạt Lương Ký.

Nhưng Lương Ký thủy chung không trả lời lời tôi, khi tôi nói đến mệt, cậu ta chỉ trả lời tôi ba chữ: "Đi ra ngoài."

Tôi bước ra, đóng cửa cẩn thận. Vừa xuống cầu thang gỗ đã thấy Lương Sơ đang đọc sách, anh ta ngẩng đầu thấy tôi thì hỏi: "Tâm tình của thằng bé rất tệ sao?"

Tôi gật gật đầu, Lương Sơ lại hoàn toàn không có ý đau lòng em trai, ngược lại lộ ra ý cười.

"Tôi đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng cũng may em ấy không lún quá sâu, Thẩm Châu thích ăn chơi, em ấy dĩ nhiên cũng thích."

Lúc nói đến Thẩm Châu, ngữ khí Lương Sơ có chút không tốt.

Tôi vội vàng bảo vệ Thẩm Châu: "Cậu ấy không phải thích ăn chơi, cậu ấy thật sự có việc, đang rất bận."

Tôi nhiều lần nhấn mạnh, nhưng Lương Sơ lại nhún nhún vai.

Anh ta chỉ chỉ hai chân mình: "Vốn định theo đuổi Thẩm Châu, để Thẩm Châu tỏ tình với tôi. Như vậy Lương Ký cũng có thể tỉnh ngộ."

"Nhưng không nghĩ tới Thẩm Châu khẩu vị lớn như vậy, để cho hai anh em chúng tôi tranh giành, cô ta chỉ muốn là người chiến thắng. Kết quả là mất một chân của tôi cùng đôi mắt của em ấy, thật là một cuộc kinh doanh thua lỗ."

Lương Sơ nhếch môi, rõ ràng là đang cười, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự lạnh lùng cùng giận dữ không dễ phát hiện.

Thoạt nhìn giống như đang tính toán để Thẩm Châu sau khi về nước phải trả giá.

Tôi suy nghĩ một chút, tính âm thầm nhắc nhở Thẩm Châu cẩn thận Lương Sơ.

Lương Sơ nói xong chuyện Thẩm Châu thì tựa vào xe lăn, nghiêng đầu nhìn tôi, hai tròng mắt giấu sau cặp kính gọng nhỏ hơi híp lại, che đi ánh sáng kỳ quái.

"Quân Quân sẽ không làm một cô gái xấu xa chứ, em trai ngốc nghếch kia của tôi không chịu nổi bất kỳ đả kích nào đâu."

Giọng nói nhẹ nhàng lại trầm thấp, anh ta lười biếng đặt sách lên đùi, chỉ là đôi mắt tối đen như mực kia lại không nhúc nhích nhìn thẳng tôi.

Giống như bị rắn nhìn chằm chằm, sống lưng tôi trong nháy mắt lạnh toát. Vốn miệng ngốc, tôi càng không biết trả lời anh ta thế nào.

Tôi lắc đầu.