Tôi không thể mất công việc này, bởi vì ngoại trừ Thẩm Châu mỗi tháng cho tôi một vạn ra, anh em Lương gia thấy tôi thành thật cần cù, cho tôi một tháng năm vạn, lương rất cao.
Số tiền này quá nhiều, bố sẽ không phải lo lắng vì mẹ chạy thận nữa.
Lấy tiền của người khác thì phải làm việc thật tốt, tôi nhắc nhở bản thân đạo lí này. Cho nên khi Lương Ký nháo nói muốn tìm Thẩm Châu, tôi liền hỏi Thẩm Châu phải làm sao bây giờ.
Thẩm Châu không kiên nhẫn trả lời tin nhắn của tôi: [Làm ơn, tôi vừa nói chuyện với đội trưởng bóng bầu dục tóc vàng, nào có thời gian an ủi cậu ta, cậu cứ nói với cậu ta là tôi bận học đi.]
Tôi đành phải nói với Lương Ký, Thẩm Châu ở nước ngoài mỗi ngày đều đang cố gắng học tập. Lương Ký nhắm mắt lại, vẻ mặt vui buồn khó lường, nhếch môi: "Thời trung học, Thẩm Châu mỗi ngày đi học đều ngủ gật trong lớp, đóng tiền học để học đại học, làm sao cô ấy có thể học tập ở nước ngoài mà không có thời gian để ý tới tôi chứ."
Tôi thật sự không còn cách nào khác, đành phải để Thẩm Châu trả lời tin nhắn thoại.
[Lương Ký ngu ngốc, tôi đương nhiên đang cố gắng học tập, chờ tôi về nước liền đi thăm cậu! Chờ tôi nha!]
Giọng nói nghịch ngợm của Thẩm Châu từ trong điện thoại truyền ra, Lương Ký cầm điện thoại di động của mình, liên tục nghe đi nghe lại.
"Tôi biết Thẩm Châu sẽ đến thăm tôi, tôi sẽ chờ cô ấy."
Lương Ký dựa vào giường nói, không biết cậu ta là đang thuyết phục tôi hay thuyết phục chính mình, giọng nói chắc chắn như đinh chặt sắt, không có bất kỳ do dự nào.
Cậu ta cầm điện thoại di động, nghe giọng nói một lần lại một lần.
Lúc tôi đóng cửa, cậu ta còn chê tiếng động quá lớn, ảnh hưởng đến giọng nói của Thẩm Châu.
Thích Thẩm Châu đến vậy sao?
Tôi nhớ rất rõ.
Sinh nhật Thẩm Châu, Lương Ký gửi tôi tặng vòng cổ kim cương cho Thẩm Châu. Cậu ta ném cho tôi 200 tệ tiền chạy việc vặt.
Tôi biết, ở trong lòng Lương Ký, tôi chỉ xứng với 200 tệ kia.
Còn tôi, chưa từng có ai nhớ sinh nhật tôi. Ngày tôi 18 tuổi, là học sinh lớp 12, Lương Ký mang theo Thẩm Châu ra ngoài ăn đồ Nhật, còn tôi ngồi viết bài tập về nhà ngày hôm sau cho hai người bọn họ, bài tập lớp 12 rất nhiều, một mình tôi ngồi trong lớp học viết đến khuya.
Ánh trăng trong suốt xuyên qua cửa kính, chiếu lên cây xanh trên bệ cửa sổ.
Tôi chắp tay về phía trước, chúc bản thân sinh nhật vui vẻ.
Lương Ký là người tốt, nhờ có cậu ấy mà tôi cũng không bị người khác khi dễ nữa.
Thẩm Châu là người tốt, không có cô ấy, tôi không thể lên cao, nhận được một nền giáo dục tốt.
Tôi biết ơn mỗi người trong số họ. Ghen tị đố kỵ sẽ làm cho con người trở nên xấu xí, tôi không thể chấp nhận bản thân mình xấu xí, vì vậy vô số lần bị phớt lờ và bỏ qua, tôi cũng không bao giờ cảm thấy ủy khuất.
Mặt trăng ở trên bầu trời, và tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nó sẽ chuyển dời.
Ngay cả khi mặt trăng chiếu vào tôi trong một khoảnh khắc nào đó, tôi biết đó không phải là mặt trăng của tôi.