Chương 3

Sau khi thu thập các mảnh vỡ trên mặt đất, tôi thấy cậu ta ngồi trên thảm, chân trần đang chảy máu cũng không cảm thấy đau, chỉ nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.

Tôi xuống dưới nhà lấy hộp thuốc.

Lúc xuống dưới lầu, Lương Sơ đang ngồi trên xe lăn đọc tạp chí tài chính. Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta nâng mắt lên, giọng điệu mang theo quan tâm hỏi: "Quân Quân, em không sao chứ? Mắt A Ký không nhìn thấy nữa nên tính tình hơi tệ, ủy khuất em, để tôi nói với em ấy."

Gạt người! Vừa rồi Lương Ký mắng tôi gần mười phút, Lương Sơ ở dưới lầu nghe, nhưng không ngăn lại.

Anh ta là muốn tôi làm bao cát cho em trai anh ta mà thôi.

Chăm sóc anh em bọn họ gần một tháng, Lương Ký hỉ nộ khó lường, không dễ hầu hạ.

Nhưng Lương Sơ lại biết “tiết chế giữ lễ, ôn nhuận như ngọc”. Anh ta đeo kính gọng nhỏ, trong mắt đầy ý cười nhàn nhạt, một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt càng thêm vài phần nhẹ nhàng.

Chỉ có tôi mới biết, ý cười của anh ta chưa bao giờ đạt tới đáy mắt, dịu dàng chẳng qua cũng chỉ là vỏ bọc.

Anh ta chướng mắt tôi, loại người ở tầng lớp bọn họ coi thường những người phụ nữ vì tiền không buông, đánh mất đi phẩm giá của mình như tôi.

Anh ta là sinh viên nổi tiếng ở trường đại học của tôi, tốt nghiệp loại xuất sắc.

Anh ta thường trở về trường để đọc diễn văn, sau đó thấy tôi đi lấy đồ chuyển phát nhanh cho Thẩm Châu.

Lúc đó trời đang mưa, đường lại trơn trượt, tôi ôm bảy tám kiện đồ nặng trịch, không có biện pháp cầm ô, áo mưa cũng dùng để che chắn hàng.

Lúc đi lên cầu thang, tôi trượt chân ngã xuống đất, đυ.ng phải Lương Sơ sau khi phát biểu xong.

Dáng người Lương Sơ cao ngất, phía sau còn có mấy fan nữ tìm anh ta hỏi vấn đề.

Sau khi nhìn thấy tôi ngã, anh ta đi đến chỗ tôi, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, đặt tất cả đồ chuyển phát nhanh rải rác trên mặt đất trở lại trong vòng tay của tôi.

Lúc ấy tôi còn cảm thấy, học trưởng trước mắt này thật tốt!

Cho đến khi tôi bắt đầu chăm sóc anh ta, đẩy anh ta đi dạo trong công viên.

Anh ta cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào chân có chút không thoải mái, tôi liền tiện tay cởϊ áσ khoác của mình ra khoác lên đùi anh ta, sau đó dặn anh ta chờ tôi một chút, tôi đi tới chỗ gần đó mua một cái chăn mới.

Khi tôi trở lại, áo khoác của tôi đã biến mất.

Lương Sơ chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của tôi, giọng dịu dàng giải thích: "Vừa rồi có một tên nhóc thấy tôi tàn tật, cố ý kéo áo khoác đi."

Tôi vẫn không ngại ngần an ủi anh ta: "Đứa trẻ này thật xấu tính."

Khi tôi đẩy anh ta trở lại, tôi liếc thấy màu xanh ẩn trong thùng rác cách đó không xa, cùng màu với áo khoác của tôi.

Lúc quay lại tìm áo khoác, tôi tiện tay hỏi một đứa nhỏ đang chơi đùa bên cạnh: "Em có thấy ai ném chiếc áo màu lam này vào thùng rác không?"

"Có ạ, là một anh trai ngồi xe lăn."

Tôi mới biết được, Lương Sơ chính là chán ghét tôi, khinh thường tôi, ngay cả đồ của tôi anh ta cũng cảm thấy dơ bẩn, ghê tởm.

Tôi vừa mua nó không lâu, 120 tệ. Nhặt áo khoác ra khỏi thùng rác, tôi mang về nhà giặt sạch, định chờ đến khi không gặp lại Lương Sơ nữa sẽ tiếp tục mặc.