Chương 2

Ba tôi là tài xế nhà Thẩm Châu, từ nhỏ tôi đã biết, tôi không thể so sánh với cô ấy, tôi chính là người làm nền cho Thẩm Châu.

Ba nói muốn tôi lấy lòng Thẩm Châu và chăm sóc cô ấy thật tốt.

Cứ như vậy, tôi dựa vào lấy lòng Thẩm Châu mà vào học trường trung học quốc tế nơi cô ấy theo học.

Chúng tôi ở đó cùng gặp Lương Ký.

Có rất nhiều người có tiền ở đó, bọn họ khinh thường những học sinh nghèo dựa vào học tập như chúng tôi, còn những người hâm mộ những người giàu kia thì cảm thấy ngứa mắt, bất bình muốn phát tiết lên chúng tôi.

Thẩm Châu tinh ranh, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta ghen tị, những cô gái kia chọc không nổi Thẩm Châu, liền trút giận lên tôi.

Lúc tôi thay Thẩm Châu làm nhiệm vụ, bọn họ chặn tôi ở sân sau trường học, cười tôi la liếʍ Thẩm Châu, nói tôi vì tiền một chút tôn nghiêm cũng không có.

Tôi cầm chổi, cúi đầu không nói lời nào. Tôi từ trước đến nay chính là như vậy, trầm mặc ít nói; ngay cả ba cũng nói, nếu tôi có thể hoạt bát như Thẩm Châu thì tốt rồi, nghịch ngợm một chút cũng không sao.

Nhưng ba chưa bao giờ nghĩ rằng, tôi đâu có vốn để hoạt bát, nghịch ngợm.

Bọn họ nói xong thì cảm thấy vô vị, liền tới đẩy tôi.

Lúc này, một thiếu niên đột nhiên nhảy ra từ phía sau, đồng phục học sinh hờ hững khoác trên người, lộ ra đầu vai.

“Phiền ch.ết đi được, quá ồn ào, ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi rồi, phụ nữ đúng là rắc rối!“ – Cậu ta nhíu mày, vung tay đuổi những nữ sinh kia đi.

Thiếu niên đó chính là Lương Ký.

Cậu ấy từ trên trời rơi xuống, giống như vị hoàng tử trong tưởng tượng của tôi, cứu tôi khỏi nghèo khổ và hèn mọn.

Tôi thích cậu ấy.

Sau đó cậu ấy thích Thẩm Châu, nhờ tôi tặng quà cho Thẩm Châu, nhiều lần còn mang cho tôi ít đồ ăn vặt.

Chỉ là lòng tốt yếu ớt, lại giống như đèn l*иg, thiêu đốt tình yêu nóng bỏng của tôi.

Tôi luôn giấu tình cảm của mình, rất rất tốt, không có ai biết tôi thích Lương Ký.

Cứ như vậy, tôi thầm mến cậu ấy ba năm trung học cho đến đại học.

Tôi im lặng, đem tâm tư lặng lẽ viết lên tài khoản Weibo, tôi thậm chí còn không dám ghi rõ danh tính, chỉ dám gọi cậu ấy là Ánh Sáng.

Nhưng lại bị Thẩm Châu nhìn thấy.

Thẩm Châu chạy đến bên cạnh Lương Ký cười nói: "Này, tôi làm bà mối cho cậu, bạn thân của tôi thích cậu, hai người bên nhau đi."

Tôi còn nhớ rõ lúc đó tôi đang đi theo phía sau Thẩm Châu, sợ tới mức vội vàng ngăn lại.

Phản ứng của Lương Ký so với tôi còn lớn hơn, cậu ta lớn tiếng phản bác: "Cậu không đùa chứ, ngay cả cậu như này tôi cũng không có hứng thú, huống chi cô ấy, ném vào đám người cũng không tìm thấy."

Thẩm Châu tức giận đuổi đánh cậu ấy, Lương Ký vội vàng né tránh, hai người hi hi ha ha đùa giỡn.

Chỉ có tôi, chỉ có tôi đứng tại chỗ, choáng ngợp. Tôi thậm chí không dám ngẩng đầu lên vì sợ họ chú ý đến tôi.

Tôi nắm chặt góc áo, cũng không dám đi. Chỉ cần cha tôi còn là tài xế nhà Thẩm Châu một ngày, tôi sẽ lấy lòng Thẩm Châu một ngày.

Chuyện này sau đó bọn họ đều ăn ý không nhắc tới nữa.

Mà tôi càng thêm trầm mặc ít nói, đi theo phía sau Thẩm Châu.

Tôi thấy Lương Ký cố ý kéo tóc Thẩm Châu, Thẩm Châu quay người lại đánh cậu ta, cậu ta cũng không tức giận, cười đến tùy ý.

Tôi chạm vào mái tóc ngắn của mình và nghĩ, giá như tóc tôi có thể dài ra.

Hiện tại tóc tôi cuối cùng cũng dài, lại tiện cho Lương Ký nhục nhã tôi, cậu ta đối với Thẩm Châu dịu dàng, đối với tôi lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy.