Trở lại trường học, thầy giáo vô cùng bất mãn với việc gần đây tôi không xuất hiện. Sau khi chỉ trích tôi vài câu, nói đến chuyện Lương Sơ đầu tư, ông vỗ vỗ bả vai tôi nói: "Em phải làm thí nghiệm thật tốt, chờ nông sản chúng ta nghiên cứu phát triển ra liền trả lại tiền cho bọn họ."
Tôi gật gật đầu, lau đi nước mắt trong hốc mắt.
Luôn luôn dựa vào chính mình, không nghĩ đến việc dựa vào người khác.
Con đường nghiên cứu khoa học, luôn luôn là cô đơn, trên con đường phía trước, tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều gập ghềnh và nhầm lẫn vì nền tảng kiến thức không vững chắc của bản thân. Nhưng tôi không sợ, bởi vì đây là con đường tôi đã chọn, tôi sẽ từ bỏ tất cả thứ vô dụng bên ngoài, đặt tất cả tâm tư lên con đường nghiên cứu khoa học của tôi.
Kể từ đó, linh hồn tôi thuộc về thực vật.
Tôi bắt đầu ở trong phòng nuôi cấy sợi nấm cả ngày lẫn đêm, phòng nuôi cấy vào ban đêm phát ra một ánh sáng nhỏ, đó là ngôi sao mơ ước của tôi.
Ngoài việc quan sát nấm ăn được, tham gia vào các dự án cốt lõi của giáo sư, tôi cũng đi du lịch đến các khu đất trồng của trường và bắt đầu chuẩn bị nghiên cứu của riêng tôi về kỹ thuật nuôi cấy lạc ba năm một lần.
Tôi cho rằng lần trước tôi đã nói rất rõ với Lương Sơ, nhưng bọn họ vẫn đến trường tìm tôi.
Lão hồ ly Lương Sơ này, dĩ nhiên lấy thân phận nhà đầu tư tới kiểm tra quá trình nghiên cứu của chúng tôi. Người cố vấn của chúng tôi đưa tôi đến nở nụ cười xin lỗi anh ta.
Lương Ký đi theo phía sau anh trai, nhìn thấy tôi thì do dự muốn tới, lại bị Lương Sơ ngăn lại.
Khi người thầy đầy hào hứng tiếp thị thương mại điện tử của nấm mộc nhĩ đen, Lương Sơ lại hạ giọng nói với tôi: "Quân Quân nghiên cứu khoa học quá mệt mỏi, em gầy rồi."
"Liên quan gì đến anh?" – Tôi nghiến răng nghiến lợi đáp trả.
"Em có thể nói với anh một câu, anh vui lắm." – Lương Sơ cười tủm tỉm.
Để làm cho anh ta không hài lòng, tôi quyết định im lặng không nói chuyện.
Sau khi kiểm tra xong, Lương Sơ cười nói với thầy giáo: "Tôi có một người em trai vô dụng cũng rất hứng thú với rau củ quả, tôi cho mọi người thêm một triệu nữa, mọi người để thằng bé ở lại trường thực tập một chút. Công việc cốt lõi cũng không cần phân cho nó, chỉ cần cuốc đất, lật đất gì đó, mọi người để cho nó đi làm là được."
Suy nghĩ một chút về mười mẫu đất trồng trọt của trường, tôi rơi vào trầm tư, thực sự là một người anh tốt.
Giáo sư đương nhiên là vui vẻ đồng ý, đến đây làm việc vất vả còn được tiền, ông đương nhiên không cự tuyệt. Nhưng thầy vẫn hỏi riêng tôi, có phải ông chủ Lương đến để cho em trai mình trải nghiệm cuộc sống hay không.
Lương Ký ở lại với tôi vì nghiên cứu của tôi đòi hỏi phải thường xuyên đi tới nơi trồng cây.
Vì vậy, tôi thường thấy Lương Ký ở khu trồng trọt. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống quần sẵn lên, dáng người cao ngất đẹp trai, vai rộng eo hẹp, cơ bắp đầy đặn lộ ra bên ngoài, đường cong duyên dáng. Một số nữ sinh của các học viện khác cố ý chạy tới xem soái ca.
Lương Ký nửa điểm cũng không chú ý tới các nữ sinh, chỉ trầm mặc cầm cuốc lật đất
Chỉ khi tôi đến, cậu ta không biết thế nào mà chạy đến, không ngừng cuốc đất bên cạnh tôi.
Vừa làm việc, vừa lén lút nhìn tôi.
Khi tôi ngồi xổm xuống để kiểm tra lạc, cậu ta cẩn thận nói với tôi: "Tôi xin lỗi."
Sau đó, giống như biết mình không thể nói chuyện, liền không nói thêm một câu nào nữa, sợ ngay cả cơ hội ở bên cạnh tôi cũng mất đi.
Lương Ký ở lại Viện Khoa học Nông nghiệp, bởi vì cậu ta yên lặng kiên định có thể làm việc, các học tỷ học trưởng khác cũng thường xuyên bảo cậu ta hỗ trợ, đều quên mất cậu ta là tiểu thiếu gia tùy ý làm bậy ở Lương gia kia.
So với cuốc đất ở bên ngoài, tôi cảm thấy cậu ta càng muốn ở lại phòng thí nghiệm hơn, đặc biệt cố gắng làm các việc ở đó.
Một đêm nọ, khi trở lại phòng thí nghiệm để lấy đồ, tôi thấy cậu ta ngồi ở bàn làm việc, khóc trước máy tính xách tay của tôi.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy Lương Ký khóc, cho dù Thẩm Châu vứt bỏ cậu ta, cậu ta cũng chưa từng khóc mãnh liệt như vậy.
Đèn trong phòng thí nghiệm đã tắt, màn hình máy tính trước mặt cậu ta là nguồn sáng duy nhất.
Cậu ta ngồi trước laptop, không biết đang nhìn cái gì, bả vai hơi run run, che miệng lại phát ra tiếng gầm gừ nghẹn ngào, có lẽ không hài lòng với sự thất thường của mình, liền vươn nắm tay, dùng sức đập mạnh vào trái tim mình hai cái. Nhưng cái này càng giống như mở van nước gì đó, mắt thường có thể thấy được thống khổ của cậu ta đã bắt đầu khởi động.
Một người đàn ông cao 1m8, nằm trước ghế khóc, cũng quá không có tiền đồ.
Chẳng lẽ là làm việc quá mệt mỏi? Nếu không ngày mai tôi nói với thầy, cho cậu ta về nhà.
Đôi mắt của tôi quay sang chiếc laptop mà cậu ta nhìn chằm chằm.
Thị lực của tôi rất tốt, tôi nhìn thấy, màn hình vi tính hiển thị tài khoản Weibo mà tôi đã viết trước đây.
Trái tim tôi trong nháy mắt căng thẳng, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình.
[Thích là một chuyện rất khó chịu, tôi thích hoa, cho dù hoa chưa bao giờ nở về phía tôi, tôi cũng hy vọng nó có thể ở trong nhà kính phóng khoáng, nhiệt tình nhiệt liệt nở.]
[Hôm nay, trong đại hội thể thao, Ánh Sáng bị thương, không biết cậu ấy có đau không. Hy vọng cậu có thể nhanh chóng khỏe lại.]
[Hôm nay tôi đã hoàn thành bài tập về nhà cho Ánh Sáng, còn giúp cậu ấy thu dọn bàn học, cậu ấy có thấy không nhỉ? Không nhìn thấy cũng không sao, bởi vì thích chính là một chuyện không cầu hồi báo.]
Tôi nghĩ đến những lời chua chát trên Weibo của mình, thế mà lại có chút ngượng ngùng.
Tôi chưa từng nghĩ Lương Ký nhìn thấy sẽ phản ứng như vậy, tôi cho rằng cho dù cậu ấy biết, cũng nhất định sẽ nhướng mày đùa cợt tôi.
Nhưng bây giờ trông cậu ta rất buồn.
Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là không lấy đồ, cẩn thận lui ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tôi sẽ không làm phiền cậu ta, sẽ không an ủi cậu ta.
Tôi đang bước về phía trước, tôi sẽ không ở lại trong ký ức.