Bởi vì cãi nhau không vui, Lương Ký và Lương Sơ trong vòng vài tuần đều không nói lời nào, lạnh mặt với nhau.
Bầu không khí rất áp lực, tôi luôn luôn chậm chạp và khó chịu, vì vậy tôi đã nộp đơn từ chức.
"Bên trường học rất nhiều việc, em muốn từ chức, em ở lại chăm sóc hai người nhiều nhất một tuần. Một tuần này, hai người phải nhanh chóng tìm người khác."
Thái độ của tôi nhẹ nhàng, tôi nghĩ rằng, sau tất cả thì Lương gia cũng đã cho tôi rất nhiều tiền.
Chuyện từ chức cũng nói với Thẩm Châu. Thẩm Châu có chút bất mãn, vẫn khuyên tôi tiếp tục ở lại, nói thêm ít lời tốt đẹp về cô ấy, sau khi cô ấy nghỉ phép về nước sẽ cho tôi đi. Nhưng tôi thực sự không thể ở lại.
Tôi vừa nói xong chuyện từ chức, cảm thấy có gì đó không ổn.
Lương Ký đột nhiên mở đôi mắt luôn nhắm chặt. Đôi mắt tối đen như mực nhìn tôi chằm chằm không nhúc nhích.
Tôi lui về phía sau một bước, hỏi: "Lương Ký, sao cậu mở mắt ra, cậu có thể thấy được rồi sao?"
Ngay sau đó, sau lưng tôi, tôi nghe thấy một tiếng lạch cạch.
Lương Sơ vốn bị thương ở chân, chỉ có thể ngồi xe lăn, lại không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cửa, nhẹ nhàng khóa cửa lại.
"Lương Sơ, chân của anh cũng khỏi rồi?!" – Tôi hơi ngạc nhiên.
Bỗng nhiên nghĩ lại thì, mấy tháng nay bọn họ một mực đi khám bệnh, hồi phục cũng rất tốt, vì sao phải giả vờ?
Nhưng hiện tại không còn thời gian để suy nghĩ về điều này, khi tôi đề nghị từ chức, họ đã khóa trái cửa.
Bấy giờ, tôi bỗng nghĩ đến chuyện các nhà tư bản muốn ép buộc mọi người đi làm ở các lò than đen.
Lương Sơ thấy sắc mặt tôi không vui thì dịu dàng cười, chân dài ngồi đối diện tôi: "Quân Quân đừng sợ, anh chỉ muốn cho em xem hợp đồng một chút thôi."
Nói xong, người đàn ông giống như hồ ly lấy hợp đồng ra đẩy tới trước mặt tôi.
"Ở trang 4 có nói, nếu muốn từ chức cần phải giải thích trước nửa năm, và trong vòng nửa năm vẫn phải làm tốt công việc."
"Quân quân, em đã ký tên rồi."
Lương Sơ ngồi đối diện tôi, hai tay đan chéo, mỉm cười nhìn khuôn mặt dần xanh của tôi.
"Vô sỉ, không biết xấu hổ." – Tôi vắt hết óc, dùng những lời ác độc nhất mắng Lương Sơ.
Lúc ấy tôi căn bản không có nghiêm túc xem hợp đồng này, tôi thật sự không nghĩ tới họ còn bẫy tôi.
"Quân Quân, chúng ta là bạn bè nha, làm sao anh có thể hại em chứ."
“Anh chỉ hy vọng em có thể ở lại nơi này thêm một thời gian mà thôi."
Tôi bị Lương Sơ vây lấy.
Bởi vì tức giận, tôi không làm việc gì nữa, bọn họ cũng không cho tôi ra khỏi biệt thự, Lương Ký vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi nổi nóng cũng vô dụng.
Tôi phải sử dụng nhà kho bên ngoài khu vườn, rắc một số hạt giống trong phòng thí nghiệm để xua tan cuộc sống nhàm chán.
Lương Ký Lương Sơ cũng không cần tôi làm việc, cơm trưa mỗi ngày đều do Lương Ký phụ trách.
Lương Ký mặc tạp dề màu xanh lam mà tôi từng mặc, nghiêm túc nhìn công thức nấu ăn.
Lúc tôi giận dỗi không ăn, Lương Ký liền đẩy tôi lên sofa, dùng đầu gối chống chân tôi, kẹp cằm tôi hỏi:
"Quân Quân, tức giận không tốt đâu, cậu không ăn cơm là muốn tôi cho cậu ăn sao?" – Trong con ngươi cậu ta thậm chí mơ hồ có chút chờ mong.
Quả nhiên, đây chính là Lương Ký, vẫn bá đạo, ngang ngược như cũ.
Cậu ta từ từ tiếp cận tôi, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi.
Khi tôi định nhổ nước bọt vào cậu ta, một giọng nói không vui cắt ngang Lương Ký.
"Lương Ký!"
Lương Sơ vừa về nhà gọi Lương Ký lại, Lương Ký lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ buông tôi ra.
Lương Sơ đi đến bên cạnh tôi, hôm nay anh ta lại mang quà về cho tôi. anh ta chính là như vậy, mỗi ngày đều mang quà về cho tôi. Tôi phải nói rằng, mỗi món quà anh ta mang về tôi đều thích.
"Quân quân, em xem, anh mua cho em tạp chí [Thực vật Trung Quốc], từ khi sáng lập đến bây giờ anh đều mua, tốn rất nhiều công sức. Bởi vì Quân Quân thích nên anh mới đi mua." – Lương Sơ đặt sách trước mặt tôi.
Tôi chán ghét Lương Sơ, nhưng lại không thể dời mắt được! Tôi im lặng vẻ cự tuyệt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào từng xấp tạp chí.
Lương Sơ ý thức được ánh mắt của tôi, anh ta cầm một quyển trong đó lên, nhẹ giọng: "Kỹ thuật trồng cà chua núi cao tránh mưa, anh nhớ rõ Quân Quân rất thích cà chua, có muốn xem hay không?"
Kiên trì, không thể bị tên Lương Sơ này hấp dẫn! Tôi nuốt nước bọt.
Bộ dáng của tôi đã lấy lòng Lương Sơ. Lương Sơ còn muốn trêu chọc tôi thêm một chút, Lương Ký lại đột nhiên cầm lấy quyển sách trong tay Lương Sơ, đặt ở trước mặt tôi.
"Đừng chọc cô ấy."
Lương Sơ nâng má, ánh mắt dịu dàng: "Bộ dáng Quân Quân muốn lại không dám nói có chút đáng yêu nha."
Lương Ký nhìn tôi một chút, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."
Hai tên thần kinh!
Tôi mở tạp chí định kỳ và quyết định mặc kệ họ.