Chương 1

"Rầm" một tiếng, chén nước canh đập xuống đất.

Chén canh kia vốn là ném về phía tôi, chẳng qua vị thiếu gia kia mù mắt, ngắm không chuẩn mà thôi.

"Thẩm Châu đâu, Thẩm Châu rõ ràng đã nói hôm nay sẽ đến thăm tôi!"

Lương Ký nhắm hai mắt lại, lông mi rất dài, khuôn mặt anh tuấn sắc bén không chút thay đổi.

Tôi vội vàng ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt mảnh vỡ lên, nghĩ Thẩm Châu hiện tại hẳn là đã ở nước Anh.

Sau khi biết Lương Ký và Lương Sơ vì mình mà bị tai nạn xe cộ, Thẩm Châu liền trốn ra nước ngoài.

Tôi trấn an nói: "Thẩm Châu nói, hiện tại cô ấy gặp phải phiền toái rất lớn, sau khi giải quyết xong nhất định sẽ tới tìm cậu."

"Không đúng, Thẩm Châu rõ ràng đã nói, bất kể có khó khăn gì cô ấy đều sẽ vượt qua đến tìm tôi. Là cô, có phải cô khiến cô ấy tức giận, đúng không?”

Lương Ký khép hờ hai mắt, cậu ta không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh tìm kiếm tôi.

"Cậu đừng nhúc nhích, trên mặt đất đều là mảnh vỡ." – Tôi vội vàng ngăn cản cậu ta.

Bàn chân của cậu ta giẫm lên mảnh sứ trên mặt đất, lại như không cảm thấy đau đớn, mày kiếm nhíu chặt theo giọng nói đi tìm tôi.

Sau khi Lương Ký tìm được tôi, cậu ta mò mẫm túm lấy tóc tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn cậu ta, giọng nói âm trầm: "Chính là bởi vì cô, bởi vì cô thích tôi, làm cô ấy ghen nên bỏ đi."

Cảm giác đau xé rách da đầu khiến tôi theo bản năng phản kháng, nhưng lời nói của Lương Ký cũng khiến tôi trầm mặc.

Đúng vậy, tôi thích Lương Ký.

Nhưng Thẩm Châu không phải bởi vì ghen mà bỏ đi, cô ấy đi một là bởi vì sợ Lương gia trả thù, hai là bởi vì, anh em nhà Lương gia đều tàn tật, đối với cô ấy trước mắt mà nói, là một gánh nặng.

Nhưng những lời này, tôi cũng không thể nói cho Lương Ký nghe.

Lúc đi Thẩm Châu dặn tôi, nếu như tôi có thể chăm sóc tốt cho bọn họ, hơn nữa không quên nói thêm chút chuyện tốt về cô ấy, mỗi tháng cô ấy sẽ cho tôi 1 vạn tệ (10.000 nhân dân tệ ~ 35 triệu VNĐ)

Ngoài ra, đừng liên lạc với cô ấy.

Tôi chỉ là một sinh viên đại học.

Tôi cần 1 vạn tệ.

Để giảm bớt gánh nặng cho gia đình nghèo như tôi.

Lương Ký không ngừng truy vấn tôi, có phải Thẩm Châu bị tôi làm cho tức giận mà rời đi hay không. Lương Ký bắt tôi gọi điện thoại cho Thẩm Châu, xin lỗi Thẩm Châu, cầu xin cô ấy trở về.

Tôi luôn im lặng. Lương Ký khó chịu vì sự im lặng của tôi, cậu ta giận dữ mắng tôi.

"Cô có bị câm không, mau gọi điện thoại cho Châu Châu."

"Cô cho rằng Châu Châu không có ở đây, cô ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ thích cô sao?"

Lương Ký ngữ khí ác liệt, không ngừng chỉ trích tôi, cậu ta cho rằng là tôi đã làm Thẩm Châu tức giận bỏ đi.

Khi cảm giác được một giọt nước lạnh như băng rơi xuống da thịt mình, cuối cùng Lương Ký cũng ngậm miệng lại.