Mùa hè thật khó chịu.
Lúc tháng sáu, Thẩm Hòa còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đợi đến cuối tháng bảy, sóng nhiệt cuồn cuộn trong không khí dường như có thể thiêu người ta rát một tầng da, Thẩm Hòa mới cảm thấy tuyệt vọng.
Bởi vì tuổi còn quá nhỏ, trên giường của hắn không cho phép trải chiếu, sợ hắn lạnh bụng.
Cũng không cho ăn đồ ướp lạnh.
Thẩm Hòa mặc áo trong trắng như tuyết, ngồi trên giường nhỏ, cũng không muốn dính lấy Thích Chuyết Uẩn.
Hắn nóng đến mất đi linh hồn, vẻ mặt uể oải, hai mắt đăm đăm ngửa đầu, nhìn nước ô mai ướp lạnh trong tay Thích Chuyết Uẩn.
Ô ô! Cho hắn một ngụm thì đã sao!
Những ngày không có điều hòa thật sự không phải là cuộc sống của con người!
Liên Kiều lại lấy quạt tròn quạt cho Thẩm Hòa.
Nhưng gió quá nhỏ, cũng nóng, ngay cả nàng cũng bị nóng đến mức tóc mai ướŧ áŧ.
Hà Lăng đặt chén nhỏ đã được chia ra lên bàn nhỏ, để Thẩm Hòa ôm chén nhỏ tự uống.
Đương nhiên Thích Chuyết Uẩn cũng có canh ô mai, chỉ là không cho phép Thẩm Hòa chạm vào băng mà thôi.
Tiểu thái tử sờ sờ cái gáy ướŧ áŧ của bé con, dùng khăn lau, thấp giọng nói: "Hòa nhi ngoan, năm nay nhịn một chút, sang năm, ta dẫn ngươi đi sơn trang tránh nóng."
Đúng vậy, hiện tại trên dưới toàn bộ triều đình đều đi theo hoàng đế tới sơn trang tránh nóng.
Chỉ để lại tiểu thái tử cùng một ít người không được sủng ái, không quan trọng như bọn họ tiếp tục ở lại kinh thành.
Có vài người cảm thấy đây là hoàng đế ghét bỏ tiểu thái tử, cũng có người cảm thấy đây là khảo nghiệm đối với tiểu thái tử.
Bất luận ý nghĩ thật sự trong lòng hoàng đế là như thế nào, đối với Thích Chuyết Uẩn mà nói, đây đều là một cơ hội nhất định phải nắm bắt.
Thẩm Hòa hữu khí vô lực uống nước ô mai trong chén nhỏ, sau đó dùng mông đối diện với Thích Chuyết Uẩn, đặt lên bàn nhỏ.
Nóng đến sức người cũng không có, chỉ muốn ngủ.
Cổ đại cũng quá khó khăn.
Thẩm Hòa vắt hết óc nghĩ, phát hiện mình tuy rằng không biết làm thủy tinh, xà phòng, nhưng hắn dường như còn có thứ khác.
Không đến lúc dùng, cái gì cũng không nhớ ra, hiện tại ngược lại là đều nhớ kỹ.
Tuy rằng quạt điện không làm được, nhưng trước khi điện lực xuất hiện, cũng đã có quạt điện tay rung động.
Thẩm Hòa tỉnh táo lại!
Thẩm Hòa nhìn bàn tay mập mạp của mình, lại cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo trắng muốt của mình, còn có cái chân ngắn của mình.
Thẩm Hòa lại nằm xuống.
Chỉ nghĩ cũng vô dụng, ít nhất trong vòng mười năm hắn đều không có điều kiện thực thi.
Thẩm Hòa rơi lệ vì bộ thân thể vô dụng nhưng anh tuấn đáng yêu này của mình.
Có lẽ là Thẩm Hòa lúc nằm lúc ngồi, động tác khiến tiểu thái tử chú ý.
Tiểu thái tử ôm hắn vào lòng, đi thư phòng.
Trong hoàng cung có đủ đá để cung ứng.
Đông Cung tự nhiên không ngoại lệ.
Thư phòng của tiểu thái tử đặt mấy chậu băng, sau khi ôm Thẩm Hòa qua, băng chỗ đó cũng đưa đến thư phòng.
Thích Chuyết Uẩn đặt Thẩm Hòa ở bên bàn trà, nhét cho hắn một cây bút ngắn trĩ nhi mới học, sau khi hút no mực nước, mang mực nước dư thừa ấn ra, lại trải một tờ giấy Tuyên Thành cho Thẩm Hòa, mặc hắn vẽ.
Khí lạnh của khối băng tỏa ra xung quanh, Thẩm Hòa rốt cuộc dễ chịu hơn chút, trở nên tinh thần.
Hắn rúc vào bên người Thích Chuyết Uẩn, nằm sấp nắm bút, bắt đầu vẽ lung tung.
Luyện độ linh hoạt của ngón tay trước, về sau muốn vẽ cái gì, làm ít hưởng nhiều.
Thẩm Hòa tuy cao thấp xem như nửa trạch nam, cũng có hội họa mộng.
Hiện tại nhàm chán muốn chết, cơ hội quả thực bày ra trước mắt.