Chương 5

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tông Húc nghe thấy Thẩm Chi gọi một bát cơm cho gà ăn trong bếp, cậu bàng hoàng không nói nên lời.

“Không phải, chị lấy con gà này ở đâu thế?”

Thẩm Tông Húc khó hiểu, cốp xe Bentley lớn như vậy, cô nhét một con gà sống vào đó thì phải có tiếng động chứ?

“Hồi về chị tranh thủ cất vào cốp xe ấy. Quan Tự Tại không giống những con gà bình thường, nó được chị thường xuyên tắm rửa, cũng không gáy lung tung nên em không cần lo lắng.”

… Con gà này có cả tên ư?!

Thẩm Tông Húc im lặng nhìn Thẩm Chi bưng cơm trở về phòng, không tin vào tai mình.

Thú cưng là gà, lạ lùng nhỉ.

Trước khi đi, anh kết nghĩa của Thẩm Chi đã bắt cô mang theo con gà này.

Tuổi đời của con gà trống này còn cao hơn Thẩm Chi, Quan Tự Tại chắc chắn không phải là một con gà bình thường.

Nặng chưa được một ký, vừa ăn nhiều lại vừa kén ăn.

Nó biết anh kết nghĩa của Thẩm Chi luôn muốn hầm nó nên khi Thẩm Chi vừa bảo sẽ về nhà, Quan Tự Tại liền đuổi theo Thẩm Chi, sợ ở nhà sẽ bị hầm mất.

Tất nhiên, đến bây giờ nó vẫn chưa bị hầm cũng không phải vì nó chạy nhanh.

Người xưa cho rằng, gà có thể trừ tà, huyết gà có thể sát quỷ.

Cho nên nó không phải là con gà bình thường.

Khi Thẩm Minh Châu biết thú cưng của Thẩm Chi là gà, lại còn nói sẽ không thả gà ra khỏi phòng, trong lòng cô ta bèn dè bỉu cô.

Chỉ là Thẩm Minh Châu sợ Thẩm Chi, không dám thể hiện sự dè bỉu ấy trước mặt cô, đành phải tâm sự cùng hội chị em.

Giờ cơm tối hôm đó, vợ chồng Thẩm gia đi công tác về.

Y như rằng, cả bố Thẩm mẹ Thẩm đều chẳng mấy vui vẻ khi nhìn thấy Thẩm Chi đang ở nhà.

“Vào trường trung học số một nhớ phải học hành đàng hoàng đó. Bố nghe giáo viên chủ nhiệm lớp con nói con có triển vọng, nên bố mới chi rất nhiều tiền để chuyển con từ trường trung học số hai qua số một. Đừng có ham chơi mà xao nhãng việc học, biết chưa?”

Bố Thẩm chỉ mới có bằng tốt nghiệp tiểu học, nghiêm túc nói.

“Bình thường con ăn mặc thế này à? Con mặc như thế này ra đường thật là mất mặt quá.” Mẹ Thẩm nhìn mấy bộ quần áo trong vali của Thẩm Chi với ánh mắt ghét bỏ, rồi nói: “Để mai mẹ dẫn con đi mua vài bộ đồ tử tế.”

Thẩm Chi đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, cứ vậy mà đồng ý, không tỏ ra quá lạnh lùng hay khó chịu.

Dù sao cũng không thể yêu thương nhau thật lòng. Sống ở đời thì phải biết điều chỉnh thái độ của mình, vậy mới có thể bình yên hạnh phúc.

Về phần thú cưng Quan Tự Tại, tuy xưa kia Thẩm gia xuất thân từ nông thôn, nhưng bây giờ đã trở nên khấm khá rồi, bố Thẩm cũng rất muốn rửa mùi phèn trên người để có thể bước chân vào giới thượng lưu.

Đương nhiên, Thẩm Chi cũng đã chuẩn bị sẵn mấy lời biện bạch.

“Con gà này nhờ cơm của đạo quan mà lớn.” Thẩm Chi đặt Quan Tự Tại oai phong lẫm liệt trước mặt bố Thẩm, nhìn nó đúng thật là khác với gà bình thường: “Ngoài trừ tà trấn nhà, nó còn có thể mang lại vinh hoa phú quý cho nhà mình.”

Người lớn lên ở nông thôn như bố Thẩm không thể phản đối chuyện “trừ tà trấn nhà” và “vinh hoa phú quý” được.

Thẩm Tông Húc đang ngồi trên ghế sofa uống nước trái cây, nghe thấy thế thì cười nhạo: “Gà thì mang vinh hoa phú quý cái gì.”

Bố Thẩm nghiêm nghị: “Con nít biết gì mà nói?”

Nói xong, ông mở l*иg, bế Quan Tự Tại lên khen ngợi.

“Con gà này trông mạnh khỏe quá. Cái mào này, bộ lông này, nhìn thôi cũng đã biết nó sẽ phù hộ cho nhà mình mau chóng phát tài rồi.”

Quan Tự Tại đói meo, đôi mắt nhỏ của nó liếc nhìn bố Thẩm, ánh mắt như muốn hỏi “Lão già này đang làm cái quái gì thế kia.”

Thẩm Tông Húc: “… Cứ cho là vậy đi.”

Thẩm Chi cũng không hiểu đầu của bố Thẩm chứa cái gì mà tin rằng gà có thể mang lại tài lộc.

Nhưng không sao, miễn giữ Quan Tự Tại ở lại là được.

Trên bàn ăn, hiếm khi bố Thẩm được nhìn thấy cảnh gia đình ngồi bên bàn ăn đông đủ, trong lòng ông cũng có chút vui mừng, thoáng nhìn thấy Thẩm Chi đang cúi đầu ăn cơm, bố Thẩm nhớ tới điều gì đó, tâm trạng có vẻ tốt hơn.

“… Bố nhớ khi còn nhỏ, Chi Chi và Tạ gia có hôn ước đúng không?”

Thẩm Chi dừng lại.

Cô vẫn nhớ chuyện hôn ước giữa cô với Tạ gia. Khi nhỏ ở dưới quê, Tạ gia có một cậu con trai lớn hơn cô một tuổi nhưng ngày nào cũng lẽo đẽo đi theo cô, hai nhà cứ đùa sau này lớn lên sẽ cho hai đứa kết hôn.

Nhưng dù sao cũng chỉ là lời đùa, không hề có giao kèo nào cả.

“Bây giờ công việc kinh doanh của Tạ gia ngày càng bành trướng. Lần này gặp mặt họ còn hỏi thăm Chi Chi nên bố đã chấm thằng bé này rồi, đợi hai đứa tốt nghiệp trung học sẽ tính đến chuyện kết hôn luôn.”

Bố Thẩm mẹ Thẩm đều rất vui vẻ, dẫn từ chuyện hôn ước đến chuyện kinh doanh của Tạ gia, kết hôn chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, họ muốn dùng Thẩm Chi để liên hôn thì có!