Chương 29

Nhϊếp Thi Thi nhìn chằm chằm con dao găm trên cổ Kỳ Kiến, tuy nhiên Kỳ Kiến lại bình tĩnh hơn nhiều so với bốn người khác đang lo lắng. Anh ta thấp giọng trò chuyện với Hoắc Viễn Hàng:

“Chú à, có phải game oán khí chưa trả lương cho chú không? Mấy chú làm người dẫn đường cũng có lợi mà, sao phải làm khó người mới chúng tôi?”

Ông ta vốn chỉ tùy tiện bắt một người, nhưng sau khi nghe Kỳ Kiến nói, ánh mắt Hoắc Viễn Hàng nhìn Kỳ Kiến có sự thay đổi rõ ràng.

“Trông cậu không phải người mới nhỉ, có vẻ như cậu là dân chơi game lão luyện ha.”

Kỳ Kiến giả vờ ngạc nhiên: “Tôi chỉ suy đoán thôi. Phong cách nói chuyện của tôi là vậy đó, ông suy nghĩ nhiều rồi.”

Thẩm Chi ở bên kia thấy hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau thì cau mày nói: “Hai người đang nói cái gì vậy? Hai người là đồng bọn phải không?”

Nói xong, sắc mặt Thẩm Chi thay đổi, nếu hai người họ đúng thật là đồng bọn thì cô đúng là một đứa mù quáng. Cô lo lắng vài giây.

Hoắc Viễn Hàng không nói chuyện với Kỳ Kiến nữa mà nhìn Thẩm Chi.

“... Mặc dù mấy người cũng mạnh đấy, nhưng nếu muốn tiếp tục ở game oán khí này thì bấy nhiêu sức đó vẫn chưa đủ đâu… Haiz, phải giải thích lại thật là mệt quá đi…” Hoắc Viễn Hàng mất kiên nhẫn. Ông ta than phiền như một đứa trẻ rồi nói: “Mấy người có thêm một mạng ở khu vực dành cho người chơi mới. Cho dù không vượt ải thì ở thế giới thực, mấy người vẫn sống. Nhưng…”

Ánh mắt của ông ta đột nhiên trở nên sắc bén.

“Khi đi lên kim tự tháp oán khí, chỉ cần rời khỏi khu vực dành cho người mới, thì chỉ còn một mạng thôi. Nếu chết trong game, mấy người cũng sẽ chết ở ngoài đời thực.”

Cùng với tiếng thét thảm thiết của ma quỷ phía sau, câu nói của Hoắc Viễn Hàng có vẻ rất nghiêm trọng.

Thẩm Chi: “…Kim tự tháp oán khí là gì?”

Tạ Mặc Phàm: “...!?? Đây là điều mà em quan tâm à???”

Hoắc Viễn Hàng giống như một giáo viên thiếu kiên nhẫn bị một học sinh đần hỏi nhiều lần, vẻ mặt kiểu “Có vậy mà cũng không biết sao”.

“… Cái này mấy người không cần biết…” Hoắc Viễn Hàng cất dao găm đi: “… Mấy người chỉ cần biết… đừng tham gia game chính thức. Game này tàn khốc hơn nhiều so với những gì mấy người nghĩ. Người dân ở đây gϊếŧ người sẽ không cắn rứt lương tâm đâu…”

Thẩm Chi còn đang suy nghĩ xem Hoắc Viễn Hàng sẽ mang lại lợi ích gì cho mình thì thấy Hoắc Viễn Hàng bóp cổ Kỳ Kiến, dùng một lực vượt ngoài sức người thường nhấc bổng chàng trai cao 1,85 mét ném xuống dưới…!

“Chi Chi!!!”

Tạ Mặc Phàm không kịp giữ Thẩm Chi. Cô lao ra ngoài, cho đến khi sắp bắt được Kỳ Kiến thì cô mới nhận ra.

… Không đúng, tại sao mình lại cứu anh ta nhỉ, anh ta chết thì vẫn còn một mạng mà!

Kỳ Kiến không ngờ mình lại dễ dàng bị Hoắc Viễn Hàng ném ra ngoài như vậy, người ở khu vực cấp bốn đúng là quá mạnh.

Tuy nhiên, nhìn thấy Thẩm Chi lại lao tới cứu mình, ánh mắt luôn mang ý cười không đứng đắn của Kỳ Kiến lại xuất hiện chút ngạc nhiên.

“Tới cũng đã tới rồi, cô thu tay lại làm gì.”

Anh ta nắm lấy bàn tay đang định rút lại của cô, đồng thời bỏ chân khỏi chỗ nhô ra trên trên tường. Anh ta ngã ngửa, kéo Thẩm Chi rơi vào bóng đêm.

Nụ cười của chàng thiếu niên phản chiếu trong mắt Thẩm Chi có chút kiêu ngạo và không hề sợ hãi, giống như một đứa trẻ không sợ chết.

Đối với anh ta, sinh hay tử thì nó cũng là một trò chơi mà thôi.

“… Khó lắm mới được thêm một mạng, nếu không dùng cũng thật đáng tiếc…”

Thẩm Chi rơi từ tầng bốn xuống, sợ đến mức không dám hét. Cô còn chưa kịp tính sổ với Hoắc Viễn Hàng đã bị người này kéo theo chết chung, anh ta có bệnh tâm thần à?

Thẩm Chi gạt bỏ nỗi sợ hãi, nghiến răng bóp cổ Kỳ Kiến, trong đầu cô chỉ có thể nghĩ đến “Tại anh kéo tôi chết chung, hôm nay dù anh có chết thì cũng phải do tôi bóp chết anh!”

Kỳ Kiến nhìn những bóng người nhỏ dần trên sân thượng, thấy một tia sáng trắng lóe lên đúng như mình mong đợi.

Giây tiếp theo, thời gian ngưng đọng, cả thế giới giống như cuộn phim bị tạm dừng.

Khi Thẩm Chi tỉnh lại, cô cảm thấy mình rơi xuống một chiếc giường mềm mại chứ không phải là rơi xuống đất gãy chân như tưởng tượng.

… Game… kết thúc rồi sao?

[Phó bản “Lớp nữ đức làng Điềm Thủy” đã kết thúc, bảng tổng kết phó bản đã được mở.]

[Mức độ oán khí được giải trừ: 97%]

[Điểm cống hiến của người chơi Thẩm Chi: 90 điểm]

[Điểm cống hiến của người chơi Tạ Mặc Phàm: 65 điểm]

[Điểm cống hiến của người chơi Nhϊếp Thi Thi: 50 điểm]

[Điểm cống hiến của người chơi Kỳ Kiến: 80 điểm]

[Điểm cống hiến của người chơi Chu Tử Hiên: 35 điểm]

[Điểm cống hiến của người dẫn đường Hoắc Viễn Hàng: 0 điểm]

[Điểm cống hiến có thể dùng để tăng giá trị thể năng cơ bản của người chơi trong game oán khí. Các thể năng cơ bản gồm độ nhanh nhẹn, sức mạnh, sức bền và thể chất.]

[Khi xác nhận tiếp tục tham gia game, bạn có thể bắt đầu phân bổ điểm cống hiến.]

[Bạn xác nhận tiếp tục tham gia game chứ? Thời gian xác nhận còn 47 giờ 56 phút 13 giây]

Thành thật mà nói, nếu Hoắc Viễn Hàng không cảnh báo, có lẽ Thẩm Chi đã từ chối rồi.

Suy nghĩ của cô khác với người thường. Như Chu Tử Hiên, sau khi nghe Hoắc Viễn Hàng cảnh báo, anh ta đã quyết tâm không tiếp tục tham gia trong vòng nửa nốt nhạc.

Sau khi trở lại hiện thực, Nhϊếp Thi Thi do dự mấy phút, nghĩ đến mức độ nguy hiểm của game, nếu không có Thẩm Chi, bọn họ cũng khó lòng hoàn thành thuận lợi nên cô cũng từ chối tiếp tục tham gia game.