Chuyện này làm ấn tượng của Lục Doanh Châu đối với Tạ Ngộ tốt hơn rất nhiều.
Hóa ra cố chủ bề ngoài dữ dằn cũng sợ sét đánh, tương phản moe một cách khó hiểu.
Hình như còn hơi đáng yêu?
Bôn ba cả đêm, ngồi máy bay tới Bắc Kinh đã là tảng sáng ngày hôm sau.
Ra khỏi sân bay, Tạ Ngộ bảo Lục Doanh Châu đeo khẩu trang, đội mũ.
Lục Doanh Châu cũng không nghĩ nhiều.
Hắn thật sự đã mệt nhoài, vừa lên xe đã uể oải thϊếp đi.
Tạ Ngộ cầm chăn len đắp lên trên người hắn, rồi mở điện thoại bắt đầu xử lý e-mail.
Con chíp có thể nhanh chóng giải quyết nguy cơ trước mắt của Giải Trí Tinh Diệu một cách dễ dàng.
Chuyện quan trọng nhất với Tạ Ngộ vào lúc này — thực ra lại là người bên cạnh.
Phải làm thế nào mới giữ được Lục Doanh Châu mãi bên mình?
Đáp án rất đơn giản.
Để đối phương luôn ở trạng thái mất trí nhớ.
Tạ Ngộ rũ mắt, mở khung trò chuyện cùng quản gia, gõ dặn dò một vài vấn đề.
Hắn cần phải bố trí hết trước.
Chỉ cần mọi chi tiết đâu ra đó, Lục Doanh Châu sẽ không hoài nghi.
–
Trước mắt là một căn nhà ba tầng, biệt thự xa hoa kiểu Trung có cả vườn trước vườn sau.
Xa hoa, khí phái hệt như miêu tả trong tiểu thuyết, mỗi tội là chung quanh hơi hoang vu.
Từ hôm nay trở đi, thế thân là hắn sẽ phải chính thức ở chung với cố chủ!
Lục Doanh Châu nhìn khắp chung quanh, thấy rừng núi hoang vu cạnh đó… hắn hoài nghi nhân sinh: “Đây chính là Bắc Kinh?”
Bắc Kinh không phải thủ đô sao?
Vì sao lại không phồn hoa như hắn tưởng tượng?
Tạ Ngộ chậm rãi đáp: “Nơi này là ngoại thành cách Bắc Kinh 50 km.”
Lục Doanh Châu: “…”
Được thôi.
Cho dù mười dặm xung quanh hình như đều không có dân cư, càng khỏi bàn tới bến xe buýt.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, biệt thự ngoại thành mới thật hợp với tổng tài bá đạo.
Dù sao khi giàu có tới một cảnh giới nhất định, người ta thường sẽ rời xa phố thị ồn ào náo nhiệt cùng bầu không khí đặc CO2
Lục Doanh Châu thuyết phục bản thân như vậy, rồi mang hành lý vào.
Căn biệt thư này có quản gia, đầu bếp, dì giúp việc cùng người làm vườn.
Trên đường, bọn họ nhìn thấy Tạ Ngộ và Lục Doanh Châu, bèn chủ động khom lưng: “Chào thiếu gia, chào ngài Lục.”
Tạ Ngộ không có cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Lục Doanh Châu hơi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Sao bọn họ lại nhận ra anh?”
Tạ Ngộ: “Trước đó tôi đã nói rồi, về sau anh chính là chủ nhân khác của biệt thự. Khi tôi không ở nhà, anh muốn gì đều có thể sai bảo bọn họ.”
Lục Doanh Châu không ngờ cố chủ lập tức trao nhiều quyền như vậy cho mình, vui vẻ nói: “He, cảm ơn ông xã.”
Tạ Ngộ nheo mắt.
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mỗi lần nghe thấy hai chữ “ông xã” giòn tan, hắn vẫn có chút không quen.
“Cả đêm anh không ngủ ngon, về phòng ngủ bù đi đã.”
Mắt Lục Doanh Châu sáng lấp lánh: “Vâng, ông xã tốt quá.”
Tạ Ngộ đang đi cầu thang thiếu chút nữa bước hụt.
Hắn ho nhẹ một tiếng, như không sao dẫn Lục Doanh Châu tới lầu hai, mở cửa nói:
“Đây là phòng của anh, dì Vương đã quét dọn trước rồi, có gì thiếu anh cứ nói với quản gia là được.”
Lục Doanh Châu đi vào nhìn, cảm giác chỉ có thể miêu tả bằng từ: Xa hoa tráng lệ.
Không biết tinh xảo hơn căn nhà rách ở đảo Ninh Sơn của hắn bao nhiêu là lần.
Có điều vách tường của căn phòng này được đánh thông sang phòng khác, giữa ngăn cách bằng một cánh cửa khóa được.
“Đó là chỗ ông xã ở à?” Hắn chỉ sang phía đối diện cánh cửa.
“Ừ.” Tạ Ngộ dừng lại rồi mới nói: “Buổi tối anh không khóa cửa cũng được. Tôi sẽ không tới.”
Trước kia lần nào Lục Doanh Châu trở về cũng đều ở trong căn phòng này, khóa chặt cửa giống như đang đề phòng hắn.
Chuyện này làm lòng Tạ Ngộ luôn vướng mắc.
Lục Doanh Châu ngoan ngoãn gật đầu, “Anh sẽ không khóa.”
Tâm trạng Tạ Ngộ tự nhiên tốt lên, hắn nhếch khóe môi, “Chốc nữa tôi phải đi làm, chắc 6 giờ tôi mới về. Ngoài tấm thẻ đen kia, anh còn muốn gì nữa không?”
Phúc lợi tốt quá đi!
Lục Doanh Châu cũng không khách sáo mà nói thẳng: “Hơn nửa tháng trước anh đυ.ng hỏng đầu mất trí nhớ, anh muốn đi bệnh viện to khám giáo sư khoa thần kinh.”
Tạ Ngộ: “…”
Muốn khôi phục ký ức ư? Mơ đi.
Tạ Ngộ dời mắt sang chỗ khác, nói: “Tôi có quen bác sĩ hàng đầu khoa thần kinh, qua một thời gian nữa tôi liên hệ người ta tới nhà kiểm tra cho anh.”
Lục Doanh Châu quá kích động, buột miệng thốt ra: “Cảm ơn ông chủ!!”
Tạ Ngộ nhẹ nhàng chau mày, “Đừng gọi tôi là ông chủ.”
Lục Doanh Châu: “Vậy…”
Tạ Ngộ mặt dửng dưng: “Về sau cứ gọi ông xã đi.”
“Vâng, ông xã.” Thế thân chuyên nghiệp Lục Doanh Châu hiểu chuyện sửa lời.
–
Chờ Lục Doanh Châu ngủ, Tạ Ngộ vịn cầu thang chậm rãi đi xuống tầng.
Căn biệt thự này thực ra chính là nhà kết hôn của bọn họ.
Nhưng Tạ Ngộ cũng không lo lắng Lục Doanh Châu sẽ nhớ lại ký ức quen thuộc vì trông thấy hoàn cảnh cũ.
Bởi vì đối phương hết sức xa lạ căn nhà này.
Sau khi kết hôn, hắn bận bịu cả ngày, chạy xô giữa các đoàn phim.
Chưa đến một tháng sau tân hôn, hai người đã bắt đầu chung đυ.ng thì ít, xa cách thì nhiều.
Tạ Ngộ bình thường cũng sẽ ở lại chung cư gần công ty để tiện đi làm ở Bắc Kinh.
Vì thế mấy năm nay, số lần bọn họ trở về căn nhà này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đúng lúc đó, quản gia đi tới cung kính nói: “Chuyện ngài yêu cầu đều đã xong.”
Tuy không hiểu vì sao Sếp Tạ phải dựng mộ bia và linh đường cho ngài Lục còn sống, nhưng thân là một quản gia hào môn chuyên nghiệp — hắn cũng không hỏi nhiều.
Tạ Ngộ hồi hồn, lạnh nhạt gật đầu: “Được.”
Hắn suy tư rồi lại dặn dò nói: “Nếu Lục Doanh Châu hỏi ông về người chồng quá cố, chẳng hạn như sở thích, tính cách chẳng hạn, ông cứ lấy nam chính trong 《 Sổ tay nuôi dưỡng phi công định mệnh 》 làm mẫu để nói cho anh ấy.”
《 Sổ tay nuôi dưỡng phi công định mệnh 》 là một phim thể loại tình cảm của Điện ảnh Tinh Diệu, bốn năm trước rầm rộ khắp Châu Á.
Kịch bản cũ rích, nhưng diễn xuất xuất thần nhập hóa của Lộc Kiến trong vai nam chính đã làm vô số fan nữ điên cuồng, thậm chí rating tại đất nước Hàn Quốc nổi tiếng với phim lãng mạn cũng vượt quá 29%.
Sự si tình của Lục Doanh Châu với nữ chính trong phim đã từng khiến Tạ Ngộ ghen tị thật lâu.
Hắn rất thấu hiểu Lục Doanh Châu.
Dù mất trí nhớ, thái độ chuyên nghiệp của đối phương đối với công việc hẳn cũng sẽ không thay đổi.
Vì vậy Tạ Ngộ đã sớm đoán được nếu như đã làm “thế thân”, Lục Doanh Châu tất sẽ hỏi han khắp nơi về sở thích của “vong phu”.
Quản gia hoang mang, “Vong phu ngài nói không phải chính là ngài Lục sao…”
“Không, là Lộc Kiến.” Tạ Ngộ sửa lại cho đúng.
Mộ bia và linh bài hắn bảo quản gia chuẩn bị, tên khắc bên trên đều là “Lộc Kiến”.
Để quản gia tiện tùy cơ ứng biến, Tạ Ngộ còn kể cho ông chuyện Lục Doanh Châu mất trí nhớ.
Quản gia: Ảo thật đấy.
Vừa “ảo thật đấy”, quản gia vừa hoả tốc cày phim 《 Sổ tay nuôi dưỡng phi công định mệnh 》 , tổng kết sở thích và tính cách của nam chính thành sách.
Từ hôm nay, năm nhân công từ trên xuống dưới biệt thự đều hiểu ý của cậu hai họ Tạ.
Hắn muốn bện nên một lời nói dối thật lớn —— trói ngài Lục đã mất trí nhớ lại bên người.
Ngặt nỗi ngài Lục đã khác xưa.
Chỉ cần hắn lên mạng, ra ngoài, sẽ lập tức phát hiện thân phận minh tinh của mình.
Vì tránh cho rách mặt, bọn họ cần cảnh giác mỗi giây mỗi phút.
Mà chỉ có làm câu chuyện này nửa thật nửa giả, lời nói dối mới có thể liên tục phát triển.
–
Lục Doanh Châu ngủ một giấc đến 5 giờ chiều.
Hắn dụi mắt tỉnh dậy trên chiếc giường rộng hai mét năm, lập tức tiến vào trạng thái làm việc.
Cố chủ cung cấp đãi ngộ tốt như vậy, hắn nhất định phải làm một thế thân hoàn mỹ báo đáp đối phương!
Lục Doanh Châu ton tót xuống lầu, bắt lấy quản gia lập tức hỏi: “Ngài có biết vong phu của Sếp Tạ là người thế nào không?”
Quản gia nghĩ thầm, giờ đã đến.
May mà ông có chuẩn bị trước.
Quản gia ung dung thong thả nói: “Đúng vậy, tôi hiểu vô cùng.”
Không đợi Lục Doanh Châu mở miệng, ông đã bắt đầu đọc thuộc lòng vanh vách như bảng cửu chương: “Chồng quá cố của thiếu gia tên đầy đủ là Lộc Kiến, một năm trước qua đời, hưởng dương 23 tuổi. Tính cách của ngài ấy lạc quan tích cực, rất thích cười, đam mê du lịch. Ngài ấy luôn sử dụng sản phẩm điện tử đời mới nhất, thích màu xanh, thích động vật nhỏ, thích mùa hè hơn mùa thu, bộ phim thích nhất là 《 Thần tình yêu 》, nghề nghiệp là nhϊếp ảnh gia chụp phong cảnh……”
Lục Doanh Châu vội vàng dùng giấy bút ghi chép lại.
Nghe miêu tả của đối phương, Lộc Kiến hình như là một người rất lãng mạn.
“Từ từ, anh ấy cũng họ Lục giống tôi à?” Lục Doanh Châu nghĩ thầm quá trùng hợp rồi.
Quản gia: “Không, là Lộc – con nai.”
“Ồ…” Lục Doanh Châu nghĩ thầm họ này hiếm gặp thật.
Đóng kịch phải từ đầu tới cuối.
Quản gia: “Muốn tôi mang ngài đi xem linh đường của ngài ấy không? Ngày nào Sếp Tạ cũng sẽ thắp cho ngài ấy một nén hương.”
Lục Doanh Châu gật đầu, “Được đó được đó.”
Quản gia liền dẫn hắn tới căn phòng mới được cải tạo lại.
Sau tấm mành trắng là một chiếc bàn bày đầy hoa tươi
Trên bàn đứng thẳng một tấm linh bài mới tinh: Lộc Kiến.
Bức di ảnh đen trắng treo trên tường, Tạ Ngộ cố ý chọn một tấm Lộc Kiến trang điểm đậm trên bìa tạp chí 《MODEL》 , thoạt nhìn trông vẫn khá là khác người thật.
Nhưng lúc nhìn thấy bức ảnh, Lục Doanh Châu vẫn bị chấn động.
Giống quá vậy!
Bảo sao Tạ Ngộ mới nhìn thấy mình trên đảo đã có biểu cảm như vậy…
Lục Doanh Châu đứng đó một lúc lâu, rồi vui vẻ đi ra khỏi cửa.
Hắn cảm thấy chắc mình không có nguy cơ thất nghiệp thế thân này rồi.
Tìm khắp thế giới hẳn cũng không thấy người thứ hai có dung mạo giống được như mình.
“À đúng rồi, quản gia.” Lục Doanh Châu bỗng sực nhớ, quay đầu hỏi: “Lộc Kiến sinh thời là 1 hay là 0?”
Da mặt quản gia giần giật.
Chuyện này… ông nào dám biết.
“Thiếu gia sắp về ngay rồi. Tôi thấy ngài có thể đi hỏi ngài ấy.”
À đúng.
Sắp tới giờ cơm rồi.
Lục Doanh Châu: “Trước kia Lộc Kiến có nấu cơm cho Sếp Tạ ăn không?”
Quản gia hồi tưởng lại bộ phim kia, nam chính hình như từng xuống bếp nấu cho nữ chính.
“Đúng vậy, có nấu.”
Lục Doanh Châu xoay người đi về phía phòng bép, xắn tay áo nói: “Vậy hôm nay tôi cũng thể hiện tài năng cho Sếp Tạ xem.”
Quản gia: “…?”
“Từ từ!”
Cậu ở trong phim chỉ là diễn, giả bộ xắt rau thôi là được, ngoài đời đã bao giờ nấu cơm cho sếp Tạ đâu.
Quản gia nhanh chân đuổi theo, trong đầu cầu khẩn hắn đừng làm nổ tung nhà bếp.
–
Sáu giờ.
Tạ Ngộ đúng giờ về đến nhà, đứng ở cửa đổi sang dép lê đi vào.
Vừa vào phòng khách, hắn đã ngửi thấy mùi thức ăn.
“Hôm nay bếp Ninh làm cháo hải sản à?” Tạ Ngộ thả cặp xuống, tháo cà vạt.
Quản gia dè dặt nói: “Không phải bếp Ninh, là ngài Lục.”
“Cái gì?”
Động tác trên tay Tạ Ngộ khựng lại, hắn hơi bất ngờ.
Quản gia: “Tôi đã cố ngăn rồi, nhưng không thành công.”
Vừa nói xong, Lục Doanh Châu đã hí hửng bưng mâm ra ngoài.
Hắn đặt một bát to xuống tấm lót bát, chuẩn bị muôi, đũa, rồi đón Tạ Ngộ lại ăn:
“Ông xã, mau tới nếm thử tay nghề của anh.”
Tạ Ngộ đi qua ngồi xuống, nếm thử một miếng, sắc mặt phức tạp.
Hương vị ngọt lành này… hắn quá quen thuộc, giống hệt với bát cháo hải sản mẹ làm trong sâu thẳm ký ức của hắn!
Tạ Ngộ đứng phắt dậy đè người nọ vào tường, ánh mắt trở nên nguy hiểm: “Anh làm thế nào?”
Cố chủ đột nhiên ập tới làm Lục Doanh Châu ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời:
“Anh dùng gạo, ghẹ, bào ngư, tôm, nấm hương và ngao, sò nấu……”
Sau khi mẹ qua đời, hắn chưa bao giờ ăn được bát cháo hải sản mang hương vị như vậy.
Tạ Ngộ hơi bực dọc, cắt ngang lời hắn: “Ý tôi là ai dạy cho anh?”
“Bà cụ Hách trên đảo Ninh Sơn, bà ấy bảo từ nhỏ ông xã đã rất thích ăn cháo như vậy, nên anh mới học của bà ấy.” Nói đến đây, Lục Doanh Châu dừng lại dò hỏi: “Anh làm không hợp khẩu vị ông xã à?”
“…… Không phải.”
Tạ Ngộ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn bỗng nhiên buông cánh tay đang đè lên người Lục Doanh Châu, ngồi trở về trước bàn uống cháo.
Lục Doanh Châu chống cằm nhìn hắn, “Không đủ thì trong nồi vẫn còn.”
Tạ Ngộ: “Ừ.”
Cuối cùng, cả một nồi to cháo hải sản đều bị Tạ Ngộ vét sạch.
Lục Doanh Châu chỉ có thể ăn mãn hán toàn tịch đầu bếp khác làm
Phòng bếp.
Từ sau khi ly hôn, khẩu vị của Tạ Ngộ trở nên rất kém.
Quản gia buồn bã: “Lâu rồi không thấy thiếu gia ăn nhiều như vậy.”
Bếp Ninh cũng cảm thán: “Cháo này có ma lực gì ư, ngon đến vậy?”