Chương 6: Cường hoá một bậc

Thật ra ban đầu Tô Linh Linh không nhận ra Trương Thân và những người khác, nhưng khi Trương Thân tới, những người hàng xóm trong cửa hàng lần lượt nhét thức ăn vào miệng, phồng má bỏ đi.

Có chút không kịp ăn, cũng không muốn lãng phí, ngược lại là thu dọn chén đĩa cùng cơm, hai tay bưng lấy rời đi.

Khi Tô Linh Linh nhìn thấy thì đứng hình mất vài giây.

"Anh Trương, anh tới rồi! Buổi trưa em gái chiêu đãi không tốt, chỉ có đồ chay, lát nữa mọi người tới ăn, một thịt một chay mười đồng. Thịt vừa chiên mùi rất thơm, anh đến thử xem, em gái làm thế nào?"

Tô Linh Linh nở một nụ cười rạng rỡ với Trương Thần, vừa nói chuyện vừa múc đồ ăn

Ai cô cũng xúc một thìa đầy ớt và thịt, miếng thịt vừa mới bắc ra khỏi chảo đã dậy mùi, hòa quyện với mùi ớt xanh thơm nức mũi.

Trương Thân đứng ở cửa sổ lấy đĩa đồ ăn từ Tô Linh Linh, anh nhìn kiểu tóc mới của cô.

Kiểu tóc này thực sự không hợp mắt, chú Toàn biết Tô Linh Linh vẫn nợ Trương Thân và vẫn còn ở trong nhà hàng, sợ cô bị kéo tới Tinh Nguyệt Nhân Gian.

Cho nên cắt quả đầu không khác gì lông chó, còn nhuộm một màu vàng, theo thẩm mỹ của Trương Thân, bộ dạng này có thể so sánh với một con chó hoang

“Kiểu tóc này cô tự cắt à!” Trương Thân nhịn không được hỏi Tô Linh Linh.

"Anh Trương, bây giờ có cảm hứng, tôi cần tập trung bán cơm hộp. Tóc dài làm việc khó khăn, để như giờ thuận lợi cho công việc hơn.

"Anh Trương, tôi sẽ ghi nhớ lòng tốt của anh, cửa hàng này cũng không còn là của tôi nữa, nhưng tôi sẽ không lợi dụng điều đó, tôi sẽ chia tiền nhà hàng tháng với anh.

Anh cũng thấy hoàn cảnh của tôi rồi đấy, anh có thể giảm giá cho tôi, khoảng 6000 tệ/ tháng thế nào? Hợp đồng đây anh xem thử đi, xem có điều gì... cần sửa đổi không, tôi tải nó từ trên mạng.

Khi nào tôi tìm được mặt bằng phù hợp, tôi sẽ chuyển đi."

Tô Linh Linh đã hỏi qua rồi, công việc kinh doanh ở đây không tốt, nói chung, tiền thuê mặt bằng của Tô Linh Linh là khoảng 5000 tệ.

Mặc dù cửa hàng này là do tổ tiên để lại, nhưng Tô Linh Linh vẫn khá sợ cho vay nặng lãi, đến lúc đó lãi suất sẽ được cộng dồn, điều này quá đáng sợ.

Ban đầu, hợp đồng đã được ký kết từ trước và cửa hàng đã được sử dụng để trả nợ.

Mặc dù nguyên thân và cửa hàng này có mối liên hệ sâu sắc, nhưng Tô Linh Linh cảm thấy rằng khi nguyên thân vay tiền, cô nên biết được hậu quả, của hàng vào thời điểm đó đã được thế chấp cho người ta.

Sau khi Tô Linh Linh quay về đây, cô đã suy nghĩ một chút, cửa hàng tạm thời bỏ trước, cô đi kiếm tiền, nếu sau này bên kia sẵn lòng bán, cô sẽ mua lại nó.

Tiền nợ thanh toán xong, nên tiền thuê chia ra cũng không thể ít hơn.

Tô Linh Linh vừa nói vừa đưa ra hai bản hợp đồng.

"Cô chuẩn bị rất tốt!" Trương Thân không nghĩ tới buổi sáng Tô Linh Linh mệt mỏi như vậy, buổi chiều lại khôi phục nhanh mức này.

"Người còn sống nhất định phải nhìn về phía trước, quá khứ là chuyện đã qua, vĩnh viễn không nên quay đầu lại, có nghĩ cũng vô ích. Anh Trương, anh có thể gửi cho tôi số tài khoản, tôi sẽ đưa tiền cho anh. Hôm nay tôi nhận được một đơn hàng số lượng lớn, 300 suất cơm, 6000 tệ!"

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Tô Linh Linh, Trương Thân cầm lấy hợp đồng của cô.

Anh ta nhìn ra nụ cười trên mặt Tô Linh Linh tựa hồ cũng không phải giả tạo, anh ta lấy đi suất cơm của mình, vì phía sau còn rất nhiều anh em, bọn họ gấp đến chảy nước miếng sắp không đợi được nữa.

Tiền lương của Trương Thân và những người dưới quyền đều không thấp, tiền lương và lợi ích của các công ty lớn thông thường đều được đảm bảo.

Vì vậy, bình thường anh ta thường hay dẫn thuộc hạ đến nhà hàng Lưu Quang gọi đồ ăn, mấy cửa hàng bình thường rất ít ăn, dù sao cũng không cần tiết kiệm mấy đồng này.

các

Kể cũng lạ, anh ta và đám đàn em đều là người ham rượu, ham vui, thích vừa uống vừa ăn, ở đây không có rượu nhưng đồ ăn lại ngon lạ thường.

Vị trí của Trương Thân rất gần với Tô Linh Linh, anh ta có thể nhìn thấy cô nấu nướng, chiên rán ở cự ly gần, bởi vì toàn bộ bức tường của nhà bếp đều được làm bằng thủy tinh trong suốt.

Nói chung, chỉ những nhà hàng rất cao cấp mới cho phép khách xem đầu bếp trực tiếp nấu nướng.

Anh ta nghĩ rằng cửa hàng nhỏ này thực sự khá thú vị.

Trương Thân nhìn trong bát đầy thịt, anh ta cắn một miếng, hương vị ngon hơn tưởng tượng rất nhiều, khó có thể nghĩ được thịt lợn cấp thấp có thể ngon như vậy.

Hoàn toàn không có mùi tanh, ngược lại thơm mềm lạ thường, đưa vào miệng không khỏi như muốn tan ra.

Trong khi ăn, anh ta xem Tô Linh Linh đóng gói thức ăn.

Ba trăm suất là khá nhiều!

Thật khó để tưởng tượng một cô gái ốm yếu như vậy phải cắt bao nhiêu khoai tây và thịt để làm ra nhưng suất ăn như vậy

Sau khi nhìn Tô Linh Linh đặt tất cả đồ ăn lên người máy giao hàng, Trương Thân không thể không nói với Su Tô Linh Linh: "Thực ra, tôi nghĩ cô có thể để thực khách gọi đồ ăn như trước, như vậy sẽ đỡ vất vả hơn. Bán thêm một vài loại rượu sẽ giúp cô tăng thêm thu nhập."

"Uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe đâu, về sau tôi sẽ cho thêm mỗi người một bát canh, mọi người ăn cơm nếu thấy khô thì uống canh, ăn canh tốt cho cơ thể hơn."

Huống hồ tất cả mọi người đều phải đi làm, làm xong đã mệt rồi! Làm sao có thời gian mà ăn, còn có, lương tháng của mọi người không ít, có rất nhiều chỗ tiêu tiền, đâu thể mỗi ngày đều ăn như thế!

Ở đây bán cơm hộp, tôi mỗi ngày đều mua một lượng cố định, mua nhiều còn được giảm 10%, ai đi làm về cũng mệt mỏi, thời điểm ăn cơm có thể thả lỏng một chút, lãi ít nhưng tiêu thụ nhanh, tôi cũng có thể kiếm được một số tiền

Tô Linh Linh bây giờ biết ba món ăn, có thấy qua cửa hàng nào chỉ phục vụ 3 món bao giờ chưa?

Tuy nhiên, đồ ăn mặn giờ bán 1 phần đã 20 tệ, thực sự hơi đắt, Tô Linh Linh nghĩ rằng cô ấy có thể làm thêm một món canh, mặc dù món canh của chính cô không thơm bằng công thức hệ thống, nhưng nó vẫn bổ dưỡng, và nhiều chất hơn cơm trắng .

Một điều nữa, càng nhiều người ăn, Tô Linh Linh sẽ càng nhận được nhiều phần thưởng.

【Đinh! Chúc mừng ký chủ tích lũy 100 lời đánh giá tốt, đạt được công thức canh đậu hũ cải thảo, cường hoá 1 bậc. 】

Tô Linh Linh vốn nghĩ rằng sau khi những người này đã từng đánh giá rồi nên những đánh giá sau sẽ không được công nhận, ai ngờ lại có thể đạt đến tăng cấp.

Thiếu gì có đấy, thiếu canh có canh.

Điều khiến Tô Linh Linh phấn khích nhất chính là được tăng 1 bậc. Thành thật mà nói, sau một ngày bận rộn như hôm nay, lưng và tay của cô rất đau.

Toàn thân nhức mỏi, đã lâu cô không làm việc cường độ cao như vậy.

Không có gì ngạc nhiên khi mọi người nói rằng đầu bếp là một công việc rất tốn sức.

Trương Thân nhìn nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của Tô Linh Linh, anh ta nghĩ rằng có thể là do tâm lý của Tô Linh Linh như vậy nên mới nấu ra được những bữa ăn ngon.

Anh ta không tiếp tục thuyết phục Tô Linh Linh, mà khi quét mã QR để thanh toán, anh ta đã trả tiền với giá 20 tệ/ suất.

Theo quan điểm của Trương Thân, Tô Linh Linh kiếm được tiền đã rất khó khăn, huống chi, 20 tệ một suất vẫn rất rẻ, không cần phải lợi dụng người ta.

Hơn nữa, những suất này trọng lượng rất nhiều, đàn em của anh ta lấy hết đĩa cơm này đến đĩa cơm khác

Nếu không phải thiếu đồ ăn, bếp trống không, đám người này còn muốn gọi thêm mấy món mang về!