Trong trấn nhỏ người đến người đi, trong chiếc xe dừng ở ven đường, Hoắc Hàm Ngọc dựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực cha, gương mặt đỏ bừng, không muốn nói chuyện, cảm giác thỏa mãn qua đi, lại cảm thấy mệt mỏi lười biếng, không còn nhiều mong chờ với chuyện cưỡi ngựa nữa.
Hoắc Mật ôm Hoắc Hàm Ngọc, cúi đầu nhìn cô cũng không nói gì, không khí tĩnh mịch lại bình an quanh quẩn trong chiếc xe nho nhỏ.
Một lát sau, lái xe trở về, mua hai cái bánh nướng hoa mai, đưa cho Hoắc Hàm Ngọc một cái, Hoắc Mật một cái.
Hoắc Mật liền xe bánh nướng thành một khối nhỏ, thổi cho nguội rồi đút cho Hoắc Hàm Ngọc ăn.
Cô há miệng, sau khi ăn bánh nướng, mới là nhớ tới ngón tay cha đút bánh nướng cho cô ăn vừa vuốt ve chỗ nào của cô.
Lập tức, mặt Hoắc Hàm Ngọc càng đỏ hơn, xe lần nữa tiến về phía trước, cô cầm một cái bánh nướng khác trong tay, cũng xe một chút, đút cho cha ăn.
Miếng bánh nướng nho nhỏ đặt bên môi Hoắc Mật, hắn mắt cúi xuống, chuyên chú nhìn cô, há miệng, đầu lưỡi cuốn lấy, ăn bánh con gái đút cho, lại xé một miếng khác đút cho Hoắc Hàm Ngọc.
Hành động đút cho nhau ăn này khiến Hoắc Mật cảm thấy tim đập nhanh.
Hắn cảm thấy mình giống như đang nói chuyện yêu đương, có cảm giác ngọt ngào, khiến tim hắn nóng lên.
Hoắc Hàm Ngọc cũng giống như vậy, vừa xấu hổ vừa tê dại, cả người giống như ngâm trong bình mật, mềm đến mức như sinh trưởng trên người cha, chỉ muốn trốn trong ngực cha, len lén giấu đi tất cả cảm giác tội lỗi.
Cứ như vậy đến chuồng ngựa, Hoắc Mật cho người dắt chiến mã của hắn tới, địa vực của Bắc Cương bao la, xăng là vật hiếm có, cho nên phần lớn thời gian, Bắc Cương tác chiến đều dùng chiến mã.
Sau đó, có một bà lão ở chuồng ngựa đi tới, dẫn Hoắc Hàm Ngọc đi thay trang phục cưỡi ngựa, là đồ mới, Hoắc Mật lâm thời thông báo người của chuồng ngựa đi mua.
Trong chuồng ngựa đều là chiến mã, chưa từng có phụ nữ đến nơi này.
Bà lão chuyên môn phụ trách chăm sóc, cơm nước cho ngựa ở đây.
Trên đường dẫn Hoắc Hàm Ngọc đi thay quần áo, bà lão đều cười tủm tỉm, lại rất cung kính.
Nhưng người Bắc Cương trời sinh hào phóng, cho dù là bà lão cũng đầy hào hùng, thấy Hoắc Hàm Ngọc da mịn thịt mềm, liền khen:
"Nghe nói trước khi Hoắc tiểu thư đều sống ở Giang Nam, ôi, khí hậu Giang Nam đúng là biết nuôi người, nhìn dáng vẻ của Hoắc tiểu thư đi, con rể của quân trưởng Hoắc sau này thật có phúc, non đến mức có thể bóp ra nước."
Trước kia, Hoắc Hàm Ngọc không hiểu lời như vậy.
Nhưng vừa rồi, ở trên xe của cha, nước ở giữa chân đã tuôn ra ngoài từng chút một, cho nên bà lão vừa trêu chọc như vậy, Hoắc Hàm Ngọc đã nhớ đến ngón tay của cha.
Cô đỏ bừng mặt, nhận quần áo cưỡi ngựa bà lão đưa cho, nhỏ giọng nói:
"Đừng đùa giỡn như vậy, cha cháu nghe thấy sẽ tức giận."
"Đúng thế, có khuê nữ như tiểu thư, ai nỡ gả đi chứ?"
Bà lão cười tủm tỉm, kéo cửa gỗ lên, chờ Hoắc Hàm Ngọc thay quần áo xong.
Người của Bắc Cương không yếu ớt như người Giang Nam, tiểu thư có lớn hơn cũng tự làm những việc mình có thể làm, như Hoắc Mật, vì đón con gái đến Bắc Cương, còn cố ý mua người hầu hạ con gái mình, ở Bắc Cương là chuyện không có.
Bình thường, con gái của các gia đình giàu có còn phải giúp đỡ nuôi ngựa nuôi dê, mười ngón không dính nước xuân gì đó, các cô gái ở Bắc Cương đều không chú ý, mỗi người đều cẩu thà, sờ tới sờ lui giống như vỏ cây già vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, Hoắc Mật cưng chiều cô con gái này thế nào, cũng có thể thấy được, tương lai con rể của quân trưởng Hoắc sẽ không chịu nổi cỡ nào.