An Cách Nhĩ lấy điện thoại ra gọi cho Thân Nghị, “Chú thả tên hacker kia rồi à?”
Thân Nghị buồn bực, “Làm gì có, vẫn còn nhốt bên trong mà!”
“Ở nhà hắn chỉ có một mình hắn?”
Thân Nghị nói phải sau đó hỏi An Cách Nhĩ có chuyện gì.
An Cách Nhĩ trầm mặc một lát, “Ân, không có gì.” Sau đó cúp điện thoại.
Mạc Phi đã mang hành lý vào phòng Emma, quay về, chuẩn bị lấy quần áo đi tắm rồi lên giường ngủ, lại thấy An Cách Nhĩ nằm sấp trên giường, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Mạc Phi bước tới xem hắn nhìn cái gì, liền thấy đoạn hội thoại kia.
“An Cách Nhĩ?!” Mạc Phi cả kinh, “Đây là sao?”
“Lúc nãy gởi tới.” An Cách Nhĩ nói, “Ân, tôi cảm thấy có chút vi diệu (*)!”
(*) Vi:
Nhỏ nhặt, hèn, suy, sâu kín, mầu nhiệm.
Diệu:
khéo léo. Vi diệu là mầu nhiệm, huyền diệu. – Cao Đài từ điển.
“Vi diệu thế nào?” Mạc Phi lo lắng, “Ba ngày sau là người thứ nhất, đây là tuyên ngôn gϊếŧ người à? Mưu sát hư cấu này vẫn tiếp tục sao, thuyết minh cho việc hung thủ không chỉ có một?”
“Ân, nếu như tiếp tục mưu sát hư cấu, vậy ba ngày sau phải là người thứ 10 mới đúng chứ?” An Cách Nhĩ hỏi lại.
Mạc Phi nhíu mày, “Vậy cái này không phải mưu sát hư cấu thì là cái gì? Trong hiện thực sao?”
“Đừng khẩn trương, Mạc Phi.” An Cách Nhĩ ngáp một cái nằm xuống, vẫy vẫy tay với hắn, “Nhanh đi tắm đi rồi ngủ, buồn ngủ quá!”
“Ừ!” Mạc Phi gật đầu chạy vào phòng tắm.
An Cách Nhĩ nằm trên giường, nhìn màn hình, khóe miệng hơi cong lên — Trên giường có hai máy tính, một cái mượn bên anh em nhà họ Hạ, cái còn lại là của Mạc Phi.
An Cách Nhĩ rất bài xích [đả kích kịch liệt] đại đa số đồ công nghệ, bởi vậy căn bản không có máy tính. Mà chiếc máy này, mua là Mạc Phi, đem đi sửa là Mạc Phi, đăng ký mạng cũng là tên Mạc Phi. Nói cách khác, đối phương có tra thì cũng chỉ tra ra tên Mạc Phi thôi, vậy tại sao lại chơi trò chơi với hắn?
Dù sao mặc kệ là nguyên nhân gì, người muốn chơi trò chơi với hắn, nhất định biết Mạc Phi!
Mạc Phi rất nhanh tắm xong, chui vào chăn nói với An Cách Nhĩ, “Ace với Eliza đều ở trong phòng Emma chơi với bà, xem ra bà rất được hoan nghênh!”
“Ân.” An Cách Nhĩ cười nhạt, “Còn anh thì sao, Mạc Phi?”
“Anh?” Mạc Phi khó hiểu.
“Anh có phải cũng rất được hoan nghênh không, Mạc Phi?” An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại, “Có phải có rất nhiều người thích anh?”
“Em nói gì vậy?” Mạc Phi bị câu nói không đầu không đuôi của An Cách Nhĩ làm cho mù mờ, cười lắc đầu, “Không có.”
“Cẩn thận suy nghĩ chút đi!” An Cách Nhĩ nói, “So với sự trì độn của anh, có thể đối phương có ý với anh nhưng anh chỉ xem người ta là bạn.”
Mạc Phi dở khóc dở cười, xoay người đối mặt với An Cách Nhĩ, đắp chăn cho hắn, “Em không mệt à? Sao còn chưa chịu ngủ?”
“Có ai đó mà gần đây anh mới vừa gặp lại, nhưng lại trốn anh không?”
Mạc Phi sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Không có.”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi trong chốc lát, sờ sờ mũi, “Nếu cảm thấy nguy hiểm hay không vui thì phải nói với tôi đó.”
“Ân.” Mạc Phi thấy có lỗi gật gật đầu, An Cách Nhĩ khẳng định nhìn ra mình có điều giấu diếm, bởi vì hắn là thần côn à! Nhưng mà, người kia có thể là do mình nhìn lầm thôi.
Sau đó, hai người không nói gì, An Cách Nhĩ lại nổi tính xấu gối đầu lên cánh tay Mạc Phi, Mạc Phi bất đắc dĩ phải mặc kệ hắn. Ngủ tới nửa đêm, Mạc Phi nhấc cánh tay đã tê rần ra, An Cách Nhĩ ôm lấy cánh tay hắn sờ tới sờ lui, làm cho cả người Mạc Phi như bị kim đâm, khó có thể nhịn. Mạc Phi bất đắc dĩ nhìn An Cách Nhĩ, chỉ thấy trên mặt đối phương tràn ngập oán khí — Rõ ràng vẫn còn giận mình vì mình không chịu nói đây mà!
…
Sáng sớm hôm sau, Mạc Phi rời giường, bước ra cầu thang liền ngửi thấy mùi thơm, chạy xuống lầu nhìn, chỉ thấy Ace với Eliza đang ăn sáng, mà trên bàn cũng đã có điểm tâm, Emma thì vẫn đang bận rộn trong bếp.
“Emma, sao bà dậy sớm vậy?” Mạc Phi xấu hổ bước vào.
“Buổi sáng đối với đám tụi cháu là vô cùng quý giá!” Emma đẩy hắn ra ngoài, bảo hắn đi làm mấy chuyện có ích khác, sau này cứ giao phần nấu bữa sáng cho bà, dù sao người già dậy sớm quen rồi.
Mạc Phi lúc này mới nhận ra, Emma tới đây giúp hắn đỡ tay chân rất nhiều, sáng sớm cũng bớt việc hơn.
Hắn ngồi xuống sô pha, mở TV xem tin tức, cầm tờ báo bên cạnh lên đọc.
Trên các mặt báo đều tràn ngập thông tin của một ca sĩ tổ chức liveshow trong hai ngày. Đó là một ca sĩ rất nổi tiếng, ca khúc của người nọ Mạc Phi cũng có nghe, còn rất thích.
“Mạc Phi.” Emma bưng một phần điểm tâm tới cho hắn, ngồi xuống bên cạnh.
“Dạ, cháu cám ơn.” Trong trí nhớ của Mạc Phi, đã lâu lắm rồi chưa có ai nấu ăn cho hắn, cho nên có chút khó thích ứng, có vẻ rất bứt rứt.
Emma sờ sờ đầu hắn, “An Cách Nhĩ ăn hϊếp cháu phải không, nhìn cháu lép vế hơn nó!”
Mạc Phi nhanh chóng lắc đầu, “Dạ không có, An Cách Nhĩ đối xử với cháu tốt lắm!”
Emma nở nụ cười, “Không cần nói tốt cho nó, nó là cái đứa thích đi ăn hϊếp người ta, giống như một con quỷ nhỏ thích trêu chọc người khác vậy, từ nhỏ đã thế rồi!”
Mạc Phi cảm thấy Emma hình dung rất chính xác.
Ăn sáng xong, Mạc Phi đoạt lấy cái giỏ trong tay Emma, “Emma, không khí bên ngoài ô nhiễm lắm! Cháu đi cho!” Nói xong, chạy như bay ra ngoài.
Emma ngồi trên ghế sô pha cầm tờ báo lên đọc, nhìn thấy An Cách Nhĩ đã luyện đàn xong bước xuống, lúc xuống lầu, Ace cũng chạy theo bên cạnh.
“Emma, Mạc Phi đi chợ rồi ạ?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Ân.” Emma gật đầu.
An Cách Nhĩ cũng không ăn điểm tâm mà là vội vàng chạy xuống, lấy laptop của Mạc Phi bắt đầu tìm kiếm.
“An Cách Nhĩ, cháu làm gì vậy?” Emma tò mò nhìn An Cách Nhĩ giống như ăn trộm.
“Dạ… Bực mình dễ sợ, hình bạn bè cũng không có là sao?” An Cách Nhĩ bực bội, “Lát nữa phải nghĩ cách chôm điện thoại mới được.”
“An Cách Nhĩ!” Emma nghiêm mặt nói, “Không được!”
An Cách Nhĩ cầm sandwich lên cắn một miếng, “Cháu không phải can thiệp vào chuyện riêng của hắn, chỉ là sợ hắn gặp nguy hiểm thôi.”
Emma nghe tới đó, giật mình hỏi, “Mạc Phi gặp nguy hiểm? Nó còn dám đi chợ một mình!”
“Bà yên tâm đi!” An Cách Nhĩ khoát tay, “Ngoài chợ có nhiều thím khỏe lắm, họ còn thích Mạc Phi nữa, ở chợ ai dám đυ.ng thử đi rồi biết, đánh cho ba má nhìn không ra luôn!”
Emma bất đắc dĩ lắc đầu, cầm tờ báo nhét vào trong tay An Cách Nhĩ, “Lâu lâu cũng phải suy nghĩ cho nó, đừng để nó dung túng mình quá, Mạc Phi so với cháu nhìn lép vế hơn rất nhiều, nếu hai đứa là tình nhân, phải ngang hàng nhau mới phải.”
An Cách Nhĩ cầm tờ báo lên, nhìn thấy tin tức của ca sĩ kia, lập tức nhíu mày, “Mạc Phi không thích cái này đâu.”
“Vậy nó thích hoạt động gì?” Emma hỏi, “Hoạt động thể thao thì sao? Trông nó rất khỏe mạnh.”
An Cách Nhĩ ngẩn người, ngẩng mặt lên suy nghĩ.
Mạc Phi cơ hồ chưa từng nói muốn đi xem phim hay xem kịch gì đó. Bọn họ cơ bản chính là, An Cách Nhĩ ra lệnh, sau đó Mạc Phi cùng hắn đi.
Sau khi làm xong một việc gì đó, An Cách Nhĩ sẽ đưa ra bình luận, một là thích hai là ghét. Còn Mạc Phi, bình thường chỉ hỏi hắn thích cái gì, rất ít khi nào phát biểu ý kiến.
An Cách Nhĩ sờ cằm, nhớ lại một chút, bản thân và Mạc Phi bình thường ở chung, câu Mạc Phi nói nhiều nhất chính là “ân”, “được”, rất ít khi nói “anh cảm thấy”, “anh nghĩ”, “anh cho rằng”… Nghĩ thêm xíu nữa, Mạc Phi hình như chưa bao giờ từ chối mình cả, lâu lâu cãi lại cũng chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của mình thôi.
An Cách Nhĩ ngồi trên sô pha suy nghĩ, chợt nghe Emma nói, “An Cách Nhĩ, Mạc Phi thật sự rất sợ mất cháu.”
An Cách Nhĩ sửng sốt, nhìn Emma.
Emma nhẹ nhàng vuốt đầu hắn, “Sau khi mẹ cháu chết, cháu rất ít khi nào nói yêu ai. Nhưng Mạc Phi thì khác, nếu cháu cũng sợ mất nó, vậy hãy quý trọng nó giống như nó quý trọng cháu vậy.”
An Cách Nhĩ cầm tờ báo, tới tận bây giờ, hắn vẫn luôn tự ý quyết định sở thích của Mạc Phi, chưa bao giờ tìm hiểu qua cả, Mạc Phi rốt cuộc thích cái gì, ngay cả món ăn hắn cũng không rõ!
Chỉ chốc lát sau, Mạc Phi cầm bao lớn bao nhỏ trở về.
Người bình thường nếu mua nhiêu đó, giá cả ít nhất cũng gấp đôi so với số tiền Mạc Phi phải trả. Nhưng như An Cách Nhĩ đã nói, Mạc Phi là người mà các thím ngoài chợ thích nhất, cho nên mua cái gì cũng đưa thêm một ít.
An Cách Nhĩ mới nhớ ra, hôm qua hỏi Mạc Phi câu kia quả là rất dư thừa — Có rất nhiều người thích Mạc Phi, ít nhất so với một người có tính cách như mình vẫn nhiều hơn.
An Cách Nhĩ buông tờ báo, đi theo Mạc Phi vào bếp.
Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ đi theo, liền hỏi, “Có khát không?” Nói xong, rót ly trà cho hắn.
An Cách Nhĩ đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn hắn.
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi đi tới đi lui vô cùng bận rộn, vậy mà An Cách Nhĩ cứ đi theo vô cùng vướng tay vướng chân, Mạc Phi bất đắc dĩ đẩy hắn ra ngoài, “Đừng có phá! Em ra ngoài chờ đi.”
An Cách Nhĩ bị đuổi, trong chốc lát lại bay vào, trong tay cầm theo một quyển tờ giấy với một cây bút.
Mạc Phi cầm lấy, khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, “Chi vậy?”
“Anh viết đi.” An Cách Nhĩ sâu kín nói.
“Viết cái gì?” Mạc Phi theo bản năng vươn tay sờ trán An Cách Nhĩ, bị bệnh hả?
An Cách Nhĩ hơi né ra, nói, “Anh thích cái gì, giống như đồ ăn hay gì đó đó.”
Mạc Phi đang nấu ăn, nghe thấy An Cách Nhĩ nói vậy, lên tiếng, “Lát nữa anh viết.”
“Viết bây giờ!” An Cách Nhĩ cố chấp nói.
Mạc Phi bất đắc dĩ viết xuống, sau đó đưa lại cho hắn.
An Cách Nhĩ cầm lấy ra ngoài, lo lắng muốn xem Mạc Phi thích cái gì.
Ngồi xuống ghế sô pha, An Cách Nhĩ mở tờ giấy ra nhìn, trên tờ giấy chỉ viết có ba từ “An Cách Nhĩ”.
Trừng mắt nhìn, An Cách Nhĩ ngẩn người.
Emma nhìn thấy, cười nói, “An Cách Nhĩ, bà nhớ rõ trong thư cháu có nói Mạc Phi rất ngốc.”
An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn bà.
Emma chỉ chỉ tờ giấy, “Nhưng đáp án này có thể thấy nó là người rất lãng mạn.”
An Cách Nhĩ lấy tờ khác, cũng viết xuống.
Chờ Mạc Phi đi tới liền nhét vào trong túi hắn.
Mạc Phi không rõ, thu dọn chén dĩa đem vào bếp, lấy tờ giấy ra nhìn, trên tờ giấy có viết hai từ “Mạc Phi”.
Có chút bất ngờ nhìn An Cách Nhĩ bên ngoài, An Cách Nhĩ cầm hồng trà lên uống, “Ngày mốt đi xem ca nhạc đi.”
Mạc Phi nở nụ cười, gật đầu, “Ân.”
Emma tựa trên ghế sô pha cũng nở nụ cười, lại nghe An Cách Nhĩ thêm một câu, “Cháu gọi hai chú Thân Nghị với Anderson đi luôn, càng đông càng vui.”
Emma nhanh tay chụp lấy điện thoại trong tay An Cách Nhĩ, bất đắc dĩ trừng hắn, “An Cách Nhĩ, hư quá nha!”