Chương 5-1: Vụ án thứ 5: Án mưu sát hư cấu : Định nghĩa của trung thành

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tôn Kỳ cầm điện thoại không ngừng gật đầu, “Đúng là hơi quá đáng rồi!”

Vừa trò chuyện điện thoại, cô vừa lè lưỡi với Thân Nghị và Oss đang cầm tờ báo giả bộ đọc, bộ dáng bất đắc dĩ.

Thân Nghị cùng Oss liếc mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu.

Từ sáng tới giờ Tôn Kỳ vẫn luôn cầm điện thoại, tán gẫu, hình như đang nghe một người phụ nữ khóc lóc kể lể.

Lúc đầu Tôn Kỳ còn an ủi, nói cái gì mà “Đàn ông đều vậy…”

Sau đó lại biến thành, “Hay là ly hôn đi hoặc là ra ở riêng thử một thời gian?”

Cuối cùng chỉ còn có người kia nói, Tôn Kỳ chỉ có thể “Đúng, phải” cho có lệ, để cho đối phương kể lể.

Rốt cuộc, tới giờ ăn cơm, Tôn Kỳ khuyên người kia đừng khóc nữa, đi ăn gì đó đi không thôi lại không giữ được sức khỏe, cuối cùng cúp điện thoại.

“Hô…” Thở phào một hơi, cầm lấy hộp cơm Oss đưa tới, Tôn Kỳ lắc đầu, “Nói xong cũng đói sắp chết luôn.”

“Sao vậy?” Thân Nghị đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện, “Chị em gái thất tình hả?”

“Gì mà chị em gái, là dì của tôi!” Tôn Kỳ lắc đầu, “Thiệt muốn đi chết.”

“Dì?” Oss cùng Thân Nghị hai mặt nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Dì cô làm sao?”

Tôn Kỳ nghĩ nghĩ, nói, “Nói đơn giản một chút, chính là chồng của dì tôi, cũng là dượng của tôi, ổng lên mạng yêu đương bậy bạ.”

“Hả?” Oss cùng Thân Nghị cảm thấy rất buồn cười, “Dượng của cô bao nhiêu tuổi?”

“Nga, sắp 60 rồi, con của ổng cũng chính là chị họ của tôi, lớn hơn tôi ba tuổi.” Tôn Kỳ gắp miếng trứng lên cắn một miếng, bĩu môi, “Cơm ở tiệm này dở hơn cơm Mạc Phi nấu.”

“Nói tới Mạc Phi.” Oss lấy điện thoại ra, “An Cách Nhĩ gửi tin nhắn tới, tối nay mời chúng ta tới ăn cơm, là Emma với Mạc Phi cùng xuống bếp làm món Pháp, Mạc Phi chuẩn bị nhiều lắm, siêu cấp xa hoa.”

“Oa!” Tôn Kỳ vỗ tay, “Tốt quá!”

Thân Nghị mở to cặp mắt, chỉ chỉ mình, “Tôi cũng có phần?”

“Ân.” Oss gật đầu, “Trong tin nhắn An Cách Nhĩ có nói, hắn giới thiệu với Emma chú là chỗ dựa vững chắc của tôi. Mặt khác, hắn nhìn ra chú để ý tới Emma, cho nên muốn tác hợp cho hai người, bởi vì chú so với cái vị thân sĩ mà Emma dẫn về đều xuất sắc hơn ở mọi mặt, cho nên nói chú tối nay ăn mặc đẹp một tí. Đúng rồi, hắn còn nói, Emma thích nam sĩ mặc tây trang màu đen có cổ hình trái tim, điều kiện của chú so về mọi mặt đều thích hợp, đặc biệt là đầu bạc, thoạt nhìn cực kì xứng với Emma. Cuối tin còn một ps — Emma chắc chắn sẽ thích chú.”

“Khụ khụ…” Thân Nghị bị một tràng dài làm ho khan, mặt đỏ tai hồng chụp điện thoại Oss tự xem tin nhắn.

Tôn Kỳ ở một bên híp mắt, “Nga! Đội trưởng, Emma thật sự rất được á! Còn rất có khí chất, lúc trẻ đảm bảo là một mỹ nữ siêu cấp vô địch. Khó trách tại sao An Cách Nhĩ lại đẹp vậy, ra là do di truyền.”

Thân Nghị xấu hổ trả điện thoại lại cho Oss, hỏi Tôn Kỳ, “Nói tiếp chuyện của dượng cô đi, hắn với dì cô phải ly hôn?”

“Không có.” Tôn Kỳ lắc đầu, “Tôi cảm thấy ở phương diện này mỗi người có một quan niệm, nhưng mà cũng phản ánh thói hư tật xấu của đàn ông!” Nói xong, có chút bất mãn nhìn hai người.

Khóe miệng Oss với Thân Nghị khẽ rút, “Đàn ông có tật xấu, phụ nữ cũng vậy thôi…”

“Xí.” Tôn Kỳ lắc đầu, “Ngoại trừ tộc Ma Toa (*), thế giới tới tận bây giờ vẫn là xã hội nam quyền, kì thị đã tồn tại từ lâu, về phương diện hôn nhân cũng vậy. Nói ví dụ như, phụ nữ ăn chơi đàng điếm sẽ bị gọi là ‘lẳиɠ ɭơ, không biết kiềm chế’, đàn ông ăn chơi đàng điếm thì nói là ‘là đàn ông ai chả vậy’, phụ nữ nɠɵạı ŧìиɧ thì bị gọi là ‘hồng hạnh xuất tường, không tuân nữ tắc’, đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ thì nói là ‘đàn ông nhất thời xúc động chẳng sao’, vô cùng qua loa tắc trách.”

(*) Tộc Ma Toa: Là một dân tộc thiểu số sống ở Vân Nam và Tứ Xuyên, giáp biên giới Tây Tạng. Có dân số khoảng 40,000 người. Sống theo chế độ mẫu hệ. [Wiki]

Oss cùng Thân Nghị nhún vai, cái này đã thuộc về phạm trù xã hội rồi.

“Vậy tình huống của dì với dượng cô là, dượng của cô nɠɵạı ŧìиɧ?” Oss hỏi.

“Một năm trước, dượng kết giao với một người trên mạng, gọi là ‘Mỹ nữ XX’, hai người tán gẫu rất nhiệt tình. Lúc đầu dì không phát hiện, nhưng sau đó dần dần mới thấy không bình thường. Mỗi ngày trừ thời gian đi làm, dượng đều lên mạng nói chuyện với ‘Mỹ nữ XX’, nói đến mười một mười hai giờ đêm. Dì còn tìm được hình của ‘Mỹ nữ XX’ trong máy tính. Chắc cũng cỡ 40 tuổi mà có vẻ đã kết hôn.” Tôn Kỳ lắc đầu, “Đàn bà phụ nữ bình thường chắc chắn sẽ cãi hai ba câu, đúng không?”

Oss cùng Thân Nghị liếc mắt nhìn nhau một cái, chắc chắn sẽ cãi nhau!

“Tóm lại tình huống bây giờ là, một ngày dượng không nói tới 10 câu với dì, thế mà lại cùng ‘Mỹ nữ XX’ kia tán gẫu tới 12h đêm. Dì nói với dượng, thế là hai người cãi nhau.” Tôn Kỳ khái quái lại tình huống cho hai người, “Quan điểm của dì là, dượng phản bội dì, thuộc loại nɠɵạı ŧìиɧ. Quan điểm của dượng là, dượng không có nɠɵạı ŧìиɧ, chưa hề gặp người ta, hai người cũng chỉ tâm sự trên mạng với nhau thôi. Vì thế hai người cãi nhau ầm ĩ. Mấy ngày nay thân thể của dì không được khỏe, sợ kể cho con gái nghe thì càng làm lớn chuyện, cho nên mỗi ngày đều gọi điện cho tôi kể khổ.”

Thân Nghị sờ cằm, “Đúng là nhức đầu.”

“Tôn Kỳ, sự thật mất lòng a.” Oss ở bên cạnh nói, “Cô nghĩ đi, gia đình và mọi việc đều rất hưng thịnh, đàn ông nào mà chẳng sợ vợ mình ở nhà gây chuyện ầm ĩ. Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, làm cho long trời lở đất tới thế, mà dượng của cô cũng không chịu cắt đứt quan hệ với ‘Mỹ nữ XX’ kia, vậy đã nói rõ lời trong lòng hắn, đối phương so với dì của cô quan trọng hơn.”

“Đúng vậy đó!” Tôn Kỳ gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy vậy, cũng may tôi không kể cho chị họ nghe.”

“Tại sao?”

“Chị họ của tôi là người theo chủ nghĩa độc thân suốt đời!” Tôn Kỳ âm trầm nói, “Trong từ điển của chị ấy chỉ có hai thứ — Kiếm tiền và đàn ông không đáng tin!”

“Oa…” Oss há miệng, “Chị họ của cô có phải từng bị tổn thương không vậy?”

“Không có!” Tôn Kỳ lắc đầu, “Chị họ của tôi đẹp mà, đẹp hơn tôi luôn đó, vậy mà chưa từng quen ai hết!”

“Lesbian?” Thân Nghị tò mò.

“Tầm bậy, chị người ta thẳng vậy mà!” Tôn Kỳ hơi tiếc hận, “Theo bề ngoài, chị ấy là hình tượng trong lòng của mỗi người đàn ông, lúc nói chuyện rất nhỏ nhẹ, làm việc giỏi giang, lại mạnh mẽ hơn tôi. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, có rất nhiều người theo đuổi chị ấy. Nhưng kì lạ là chị ấy không cảm thấy an toàn, cảm thấy đàn ông không đáng tin.”

“Đây là dạng phát triển gần đây à?” Oss lắc đầu, “Phụ nữ các cô thật tuyệt, đàn ông thì quá trời, trong nước chắc có hơn 3 ngàn vạn người còn độc thân, hơn nữa còn có nhiều cô không kết hôn với thích con gái, các cô bảo chúng tôi phải làm sao đây hả?!”

“Xí, tự làm tự chịu đi.” Tôn Kỳ quay sang, còn thành thật hỏi Thân Nghị, “Đội trưởng, chú có kiến thức rộng rãi, có cách nào bỏ tật xấu của dượng tôi không? Dì tôi rất đáng thương, lớn tuổi rồi mà còn phải chịu mấy chuyện bực mình này.”

Thân Nghị có chút khó xử, “Tiểu Kỳ, cái này là việc nhà, không nằm trong phạm vi của tôi.”

“Ân…” Tôn Kỳ nâng cằm ngẩn người.

“Tôi có cách.” Oss đột nhiên vỗ tay một cái, “Hỏi An Cách Nhĩ đi!”

Tôn Kỳ ngẩng mặt, “An Cách Nhĩ rất rành chuyện này sao?”

“An Cách Nhĩ khẳng định xử lý mấy chuyện tình cảm rất giỏi!” Thân Nghị tỏ vẻ khẳng định.

“Vậy hả?” Oss hơi không đồng tình, “Tôi còn nghĩ hắn rất ngốc về chuyện tình cảm.”

“Oss, cậu ngốc thì có.” Thân Nghị sửa lại, “Có thể tìm được tình nhân như Mạc Phi còn có thể giữ rất chặt, biến một tên chó hoang thành một người ôn nhu đáng yêu lại chính trực nghiêm túc, tuyệt đối là một nhân tài từ chuyện bình thường cho tới chuyện tình yêu!”

Khóe miệng Oss rút hai cái, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ nghe thấy câu nào vừa có lý vừa không có lý như câu này!



Giờ cơm tối, mọi người cùng xuất hiện trước cửa phòng tranh, đương nhiên, Thân Nghị mặc một bộ tây trang màu đen cổ trái tim.



“Cái này gọi là xin cố vấn tình cảm hả?” An Cách Nhĩ nghe Oss thuật lại chuyện của Tôn Kỳ xong, một bên ôm Ace, biểu tình phức tạp hỏi.

“Chưa có hành vi khác thường nào, hẳn là còn cứu được nhỉ.” Mạc Phi bước ra, bưng đồ ăn đặt lên bàn.

Tôn Kỳ nhìn dĩa đồ ăn, miệng há hốc, hỏi Mạc Phi, “Mạc Phi, đây là gan ngỗng chiên kiểu Pháp trong truyền thuyết?”

“Ân.” Mạc Phi gật đầu, “Bởi vì làm ở nhà, cho nên không dựa theo trình tự giống như trong nhà hàng, mọi người ăn đỡ nha.”

“Cái gì mà ăn đỡ chứ?!” Tôn Kỳ hưng phấn, “Lần đầu tiên tôi được ăn đồ Pháp chính tông đó, thoạt nhìn rất cao cấp nha.”

“Cô là một cô gái xinh đẹp, không có bé trai nào dẫn cô đi sao?”

Một người nước ngoài ngồi bên cạnh dùng tiếng Trung thuần thục nói chuyện với Tôn Kỳ.

Người nói chuyện chính là ‘bạn’ mà Emma dẫn về, một người nước ngoài tóc vàng.

Ông tên là Anderson, chiều cao xấp xỉ bằng Thân Nghị, thuộc dáng người cao to, cũng coi như là anh tuấn tiêu sái. Là một nghệ sĩ lớn lên ở Áo, sinh ra trong một gia đình âm nhạc ở Vienna, liếc mắt một cái nhìn thử, trên người ông tràn đầy hơi thở nghệ thuật.

Tôn Kỳ có chút ngượng ngùng, “Tôi là sinh viên nghèo vừa mới tốt nghiệp, tiền lương của cảnh sát cũng không cao, phải tự mình lo lấy, không thể xài tiền của ba má.”

Anderson cười, gật đầu, “Cô rất ưu tú, nếu để tôi giới thiệu cô với học trò của tôi, tôi tin chắc mỗi ngày đều sẽ có người tặng hoa hồng cho cô.”

Nữ nhân quả nhiên là động vật có thị giác và thính giác cực nhạy, nháy mắt, Tôn Kỳ lập tức trở nên hớn hở.

Lúc mọi người không để ý tới, An Cách Nhĩ ngẩng đầu, yên lặng liếc nhìn Tôn Kỳ một cái, sau đó cúi đầu xuống không nói lời nào.

Emma vừa lúc bưng dĩa thứ hai ra, đưa tay sờ tóc Tôn Kỳ, “Vào trong bưng giúp bà được không?”

“Dạ!” Tôn Kỳ nhu thuận bước vào trong, đẩy Mạc Phi đã nấu xong ra ngoài, nói bếp trưởng có thể nghỉ ngơi rồi.

“Tôi biết dượng của Tôn Kỳ vẫn chưa tới nỗi bất trị.” Oss nói, “Có lẽ sẽ khuyên bảo được.”

“An Cách Nhĩ, cậu cảm thấy thế nào?” Thân Nghị muốn nghe quan điểm của An Cách Nhĩ về tình yêu, thật ra ông nghe nói An Cách Nhĩ được Emma nuôi lớn, có thể nuôi được một đứa cháu siêu đẳng thế này, Emma chắc cũng thuộc dạng bất phàm, thật sự khiến người ta tôn kính.

“Đây là vấn đề của mức độ.” An Cách Nhĩ nhún vai, “Sự gắn bó của tình yêu phải xem mức độ trung thành của song phương. Đơn phương nɠɵạı ŧìиɧ, bình thường sẽ cho ba kết quả — Một, người còn lại chọn cách tha thứ, hai bên thỏa hiệp, tiếp tục cuộc sống. Hai, chia tay trong hòa bình hoặc là trở mặt, tóm lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Ba, không bao giờ ngừng cãi nhau.”

“Cái này thuộc dạng ba?” Oss cảm thấy đây là một chủ đề làm người ta rất đau đầu.

“Đương nhiên, còn một khả năng là gây ra án mạng, nhưng mà loại này thuộc vào hành vi thiếu lý trí cực độ. Mà loại của dượng Tôn Kỳ, chỉ có thể hư cấu ý da^ʍ một chút trong suy nghĩ chứ không ra ngoài làm thật, nhưng vẫn có thể tính.”

“Nhưng mà, mọi người không cảm thấy người kia rất quái dị à?” Mạc Phi cởi tạp dề ra, lấy một miếng thịt cừu bỏ vào miệng An Cách Nhĩ, “Bình thường có một người phụ nữ có chồng nào lại đi lấy tên ‘Mỹ nữ XX’ lên mạng tìm bạn nói chuyện phiếm không?”

Tất cả mọi người cảm thấy người kia có cái gì đó.

“Ăn cơm!” Emma bưng dĩa cuối cùng ra, gọi mọi người tới ngồi xuống.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, mỹ vị làm tâm tình mọi người thư sướиɠ.

Oss lại phát hiện Tôn Kỳ vẫn luôn cúi đầu đỏ mặt, từ khi bước ra từ trong bếp, cô không nói gì nhiều, Oss khó hiểu hỏi, “Nhỏ, bị gì vậy?”

“Hả?” Tôn Kỳ ngượng ngùng lắc đầu, “Không…”

An Cách Nhĩ ở bên cạnh, híp mắt liếc Emma, Emma nháy mắt, ý bảo — Bí mật!

An Cách Nhĩ ăn cơm tiếp.

Ăn được một nửa, dì của Tôn Kỳ lại gọi, Tôn Kỳ cầm điện thoại trốn ra ghế sô pha nghe.

Eliza đang cầm bánh hạnh nhân nó thích nhất, dựa vào người Ace đã ăn no, tò mò ngửa mặt nhìn Tôn Kỳ.

Mấy hôm nay Cửu Dật ra nước ngoài, gửi Eliza ở nhà An Cách Nhĩ, mỗi ngày nó đều ăn rất nhiều đồ Mạc Phi nấu, mập ra làm nó càng ngày càng khả ái.

Tôn Kỳ liếc mắt nhìn Eliza, cảm thấy đừng quấy rầy nó, đứng dậy bước ra ngoài.

Mười phút sau, Tôn Kỳ vẫn mang vẻ mặt bất đắc dĩ an ủi dì mình. An Cách Nhĩ đặt dao nĩa xuống, lau miệng, đứng lên bước ra ngoài.

Mọi người thấy hắn cầm điện thoại của Tôn Kỳ, không nhanh không chậm nói vài câu, sau đó trả điện thoại lại.

Tôn Kỳ cầm điện thoại ngây ngô nhìn An Cách Nhĩ.

Đầu dây bên kia hình như đã cúp, Tôn Kỳ đành phải theo An Cách Nhĩ vào trong, tiếp tục ăn cơm.

Tất cả mọi người đều tò mò An Cách Nhĩ đã nói gì.

Chờ tất cả ăn xong, Tôn Kỳ lại nhận được một cuộc gọi, cô nghe xong, há miệng nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ. Dì tôi nói, dượng đã đập máy tính rồi, không lên mạng nữa, dì bảo tôi cám ơn cậu…”

An Cách Nhĩ hơi nhấc mi, mọi người xung quanh trợn mắt há mồm — Vậy cũng được sao?!