An Cách Nhĩ cũng không tiếp tục cùng mọi người nghiên cứu vụ án nữa, mà là muốn ăn với Mạc Phi, Mạc Phi lập tức đứng lên vào bếp làm điểm tâm.
Oss đột nhiên có một loại xúc động muốn xem Mạc Phi đánh An Cách Nhĩ. Nhưng mà hắn biết cái này không bao giờ xảy ra, Mạc Phi sẽ vì An Cách Nhĩ đánh hắn thì có.
“Oss, giúp tôi điều tra vài chuyện.”
An Cách Nhĩ cảm thấy mỹ mãn, tựa vào người Mạc Phi ăn bánh phô mai, sau đó đột nhiên mở miệng nói với Oss.
“Tra cái gì?” Oss giữ vững tinh thần, lấy cuốn sổ ra chuẩn bị ghi chép.
“Giữa ba vụ án đều có một khoảng cách về thời gian.” An Cách Nhĩ nói, “Cũng chính là khoảng thời gian giữa đoạn sau khi phát hiện thi thể vụ thứ nhất với lúc vụ thứ hai phát sinh.”
“Ân.” Oss gật đầu, “Cách nhau khoảng một hai tháng.”
“Tới chỗ nhân viên quản lý nghĩa địa, chính là cái người chịu trách nhiệm hoặc là người thường xuyên ra vào, hỏi xem có người nào làm bọn họ có ấn tượng khắc sâu hay không, xuất hiện trong khoảng thời gian đó.”
“Nga!” Oss lấy bút ra ghi, “Nhưng mà qua lâu quá rồi, có khi người ta không nhớ hoặc đã thay người.”
“Ân, còn nữa, trong lễ tang của bọn họ, có khả năng đều sẽ ghi hình hoặc chụp lại, vô luận là người nhà quay hay chuyên viên quay, tóm lại tôi cần một ít tư liệu liên quan tới.”
“Ân, cái này không thành vấn đề, nhưng mà không chừng lại có kẻ làm hư máy ghi hình ở lễ tang thì sao?”
“Thứ ba.” An Cách Nhĩ nói tiếp, “Ân, tìm cho tôi một số tiểu thuyết về tình yêu.”
“Hả?” Oss cảm thấy khó hiểu, “Tiểu thuyết tình yêu?”
“Đúng vậy.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Phải là hiện đại, hai nam nữ diễn viên chính rất tâm đầu ý hợp nhưng cuối cùng phải sinh ly tử biệt.”
“Oa… Cái này hơi bị khó nha!” Oss kháng nghị, “Tiểu thuyết tình yêu hơn phân nửa là cái dạng này.”
“Tôi còn chưa nói xong mà.” An Cách Nhĩ đem miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng Ace, “Phải là sách bán trong khoảng thời gian đó, còn là tiểu thuyết được nhiều độc giả đón nhận, đem về đây cho tôi.”
“Được nhiều độc giả đón nhận? Nghĩa là sách bán chạy trong khoảng thời gian đó?” Oss hỏi.
“Đúng vậy.”
“Ok, cái này cũng không thành vấn đề.” Oss sau khi ghi xong, ngẩng đầu lên nhìn An Cách Nhĩ, hỏi, “Còn gì nữa không?”
“Tới các tiệm kim hoàn, tra một lần bảng danh sách làm nhẫn theo yêu cầu, mang danh sách những người phải lấy hàng vội tới đây cho tôi xem.”
“Ý cậu là… Mấy ngày nay hắn sẽ đi đặt nhẫn?” Oss lắc lắc đầu, “Nhưng chúng tôi vừa mới tra đơn đặt hàng, không có người nào lấy tên là nhân danh tình yêu hết.”
“Hắn có thể đã đổi tên, tôi đã nói rồi, hắn là một người rất thông minh.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Đúng rồi, những nữ sinh bị mất tích đều 16 tuổi, cũng chính là học sinh trung học phải không?”
“Đúng vậy!” Oss gật đầu.
“Lấy những tư liệu về những nữ sinh đã tử vong trong độ tuổi từ 16 tới 20, khoảng thời gian là từ 15 đến 20 năm trước, đương nhiên, còn có tư liệu những nữ sinh bị mất tích trong năm năm qua.”
“Chúng tôi đã điều tra, không có ai chết trước sinh nhật một ngày hết.” Oss bất đắc dĩ, “Trong năm năm qua cũng không có ai mất tích trong ngày sinh nhật.”
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Cũng không nhất định chọn riêng một ngày, anh chỉ cần mang tư liệu những người đã chết với mất tích trong khoảng thời gian đó tới cho tôi là được rồi.”
“Nga.” Oss gật đầu, cái này cũng rất dễ dàng.
Mạc Phi ở một bên cảm thấy rất mới mẻ, đây là lần đầu tiên trước khi An Cách Nhĩ đưa ra suy đoán, lại bảo Oss đi tìm tư liệu cho mình, xem ra vụ án lần này rất khó giải quyết.
“Hết rồi.” An Cách Nhĩ vừa ôm Ace vuốt lông, vừa nói với Oss, “Phải nhanh nha, càng nhanh càng tốt.”
“Tôi lập tức đi ngay bây giờ.” Nói xong, Oss đứng lên, cầm miếng bánh ngọt nhét vào miệng hấp tấy chạy ra cửa.
Mới vừa mở cửa ra liền đυ.ng phải Cửu Dật, Cửu Dật hơi lảo đảo, Eliza ngồi trên đầu vai đang cầm một viên đậu phộng. Cửu Dật bị đυ.ng, nó cũng cả kinh, đậu phộng trong tay bay đi, may mắn nó phản ứng kịp, vươn tay luống cuống chụp lấy, xoay đầu nhìn Oss oán niệm, đi đường không nhìn trước nhìn sau.
“Lại có án mới?” Cửu Dật bước tới sô pha, ngồi xuống.
“Cửu Dật.” An Cách Nhĩ không đáp mà hỏi lại, “Anh gần đây không có việc làm à?”
“Ai nói?” Cửu Dật cười vang có vài phần giảo hoạt, “Gần đây tôi bận rộn lắm.”
“Nhưng mà giờ anh đang ở với Oss, chắc là sẽ không làm việc hồi đó chứ?” An Cách Nhĩ cười hỏi.
Cửu Dật vẻ mặt vô tội, “Việc gì? Tôi là người làm ăn chân chính, cái gì mà việc hồi đó?”
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, Cửu Dật này từng nổi tiếng là một phi tặc, thế mà lại sống cùng với một cảnh sát, cái hắn gọi là làm ăn chân chính là cái gì?
“Đừng nói về tôi nữa, nói vụ án đi.” Cửu Dật tiến tới, thả Eliza vào lòng Ace cho hai đứa chơi đùa trong chốc lát.
“Đúng là một vụ án đặc biệt.” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, anh vẫn chưa rõ, nhưng mà hung thủ này rất biếи ŧɦái, bắt người đi, nhốt lại ba năm, sau đó gϊếŧ chết.”
“Oa.” Cửu Dật nghe xong cũng rùng mình, “Đúng là rất biếи ŧɦái!”
“Nhưng mà sao lại nhốt ba năm?” Sau khi Cửu Dật xem văn kiện, còn lầm bà lầm bầm phân tích vụ án, “Tôi đoán hung thủ này là người theo chủ nghĩa cực đoan, lúc trước có thể đã từng bị tổn thương quá nhiều, nói ví dụ như hai người yêu nhau được ba năm thì người kia đột nhiên qua đời, hắn không thể chấp nhận, cho nên một lần rồi lại một lần đi nếm thử cảm giác yêu đương.”
Mạc Phi nghe xong cảm thấy rất mới mẻ.
An Cách Nhĩ chỉ cười.
Cửu Dật nghe thấy tiếng cười liền biết phỏng đoán của mình đã sai, liền nhìn An Cách Nhĩ, “Vậy cậu nói thử lý do xem?”
“Anh có thể tiếp tục đoán.” An Cách Nhĩ nói, “Tình tiết rất hay, giống như tiểu thuyết.”
Mạc Phi nhịn không được hỏi, “Hung thủ kia tại sao lại chọn phương pháp này để gϊếŧ người? Kéo dài 15 năm, cũng nhẫn nại quá rồi.”
“Thử đưa ra suy đoán đi, một người trong cặp sinh đôi có người yêu, mà không may, người đó lại chết đi, người mất người yêu có thể đem tình cảm lưu luyến chuyển sang người còn lại trong cặp sinh đôi hay không?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Ân, có một số người sẽ làm vậy đi.” Cửu Dật cảm thấy rất có thể.
“Vậy điều đó tương đương với lại có được người tình, hẳn là phải hảo hảo quý trọng mới phải, tại sao còn muốn mất đi thêm lần nữa?” An Cách Nhĩ cười hỏi, “Đây là cảm giác thích tự ngược à?”
Mạc Phi cùng Cửu Dật liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói, “Cho nên mới nói là biếи ŧɦái…”
“Người cố chấp như vậy sẽ tìm người khác thay thế người tình trong lòng sao?” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Vụ án này có rất nhiều mâu thuẫn.”
Cửu Dật nhẹ nhàng nhấc mi với Mạc Phi, ý nói — An Cách Nhĩ của cậu đυ.ng phải vụ phiền phức rồi!
Mạc Phi cũng cười, có rất ít vụ án có thể làm An Cách Nhĩ nhập tâm, chuyên chú phân tích, hơn nữa còn khen hung thủ thông minh.
Tối hôm đó, Oss cầm những tài liệu mà An Cách Nhĩ yêu cầu, mang tới cho hắn.
Quả nhiên, nhân viên quản lý nghĩa địa không thể nhớ ra, người nhà nạn nhân cũng không ghi hình buổi tang lễ.
Thứ An Cách Nhĩ nhận được chính là bốn danh sách.
Một phần là danh sách những nữ sinh đã tử vong trong khoảng thời gian 15 tới 20 năm trước, cùng với lý lịch tóm tắt.
Một phần là danh sách những nữ sinh bị mất tích trong vòng năm năm gần đây.
Một phần là bản vẽ những chiếc nhẫn được đặt theo yêu cầu của tiệm hoàn kim.
Một phần là danh sách những quyển tiểu thuyết bán chạy trong khoảng thời gian kia.
An Cách Nhĩ gọi điện cho Oss, bảo hắn mua hết tất cả những cuốn tiểu thuyết trong danh sách.
Không lâu sau, Thân Nghị, Oss còn có Tôn Kỳ, cầm mấy chục cuốn sách tới cho hắn.
An Cách Nhĩ bảo Hạ Tề, Hạ Phàm còn có Cửu Dật cùng sang, sáu người bọn họ, trong đêm nay, phải giải quyết hết đống tiểu thuyết này.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chia đều cho mỗi người, không ai hơn ai. Thân Nghị có chút khó xử, hỏi An Cách Nhĩ, “Tôi già rồi cũng phải đọc sao?”
“Ân, tôi cần mọi người xem nó như tư liệu của vụ án, xem xong phải nhớ kỹ tình tiết chính, ngày mai nói cho tôi nghe.” An Cách Nhĩ nhỏ giọng nhắc nhở, “Phải nhanh nha các vị, mọi người làm việc càng nhanh, phần trăm cô bé kia còn sống càng cao!”
Mọi người bất đắc dĩ, tìm mỗi người một chỗ, bắt đầu đọc sách.
Đại khái qua hai tiếng đồng hồ, tình huống của mọi người bên trong phòng tranh lúc này hết sức thú vị.
Oss tay cầm sách ngủ gà ngủ gật.
Tôn Kỳ cầm khăn giấy vừa đọc vừa lau nước mắt.
Cửu Dật và Eliza cùng nhau đọc chăm chú, có đoạn Cửu Dật sẽ che mắt Eliza lại, “Thục nữ không được xem cảnh này!”
“A?” Hạ Phàm cùng Hạ Tề cầm sách cùng nhau nhóm lại, “Tới đâu rồi?”
Còn Thân Nghị thì một tay cầm sách một tay cầm táo vừa nhai vừa lắc đầu, “Ai nha, hoàn toàn không thể hiểu được. Con gái bây giờ sao dễ bị ăn hϊếp quá vậy? Bạn trai ở sau lưng vụиɠ ŧяộʍ, bản thân thì đi tự sát? Không hợp lý a, bình thường không phải sẽ đi đánh người tình phụ bạc với con hồ ly tinh đó một trận sao!”
Mạc Phi cầm dĩa bánh ngọt mà hắn dày công chuẩn bị bước ra từ nhà bếp, nhắc nhở mọi người hãy nghỉ ngơi.
An Cách Nhĩ thì tựa trên ghế sô pha gục lên gục xuống.
Oss cầm một miếng bánh, thuận tiện nhét cuốn sách vào tay Mạc Phi, “Cậu giờ không có gì làm, đọc một quyển đi.”
An Cách Nhĩ nhào tới lấy cuốn sách, xoay về phía Oss nói, “Không được dạy hư hắn!”
“Oa, An Cách Nhĩ, Mạc Phi lớn như vậy rồi, sao có thể dạy hư, cậu cũng đọc một quyển đi, cuốn này rất hợp với cậu!” Nói xong, hắn cầm một quyển phóng tới, tiêu đề của cuốn tiểu thuyết là
.
(Nhã: Chỉ tùy tiện viết, nếu có trúng tên cuốn nào thật thì cũng chỉ là trùng hợp ~)
An Cách Nhĩ nheo mắt lại, cầm sách chui về ổ chăn trên sô pha.
“Hô…”
Ba giờ sáng, Tôn Kỳ đã thành công tiêu hóa năm cuốn sách, cầm khăn giấy lau nước mắt, “Hảo ngược a!”
“Đọc xong rồi?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Đúng vậy!” Tôn Kỳ cầm lên cuốn thứ sáu, “Tại sao tác giả phải viết tất cả đều chết hết, rất vô lương tâm.”
“Kể cho tôi nghe chút tình tiết đi.” An Cách Nhĩ bọc chăn, nửa ngủ nửa tỉnh nằm trong lòng Mạc Phi, hàm hồ nói chuyện với Tôn Kỳ.
“Nga…” Tôn Kỳ đại khái kể lại tình tiết cho An Cách Nhĩ nghe, vừa nói vừa khóc.
An Cách Nhĩ chú trọng chi tiết, nam diễn viên sau khi hoặc đã biết nữ diễn viên chịu khổ, biểu hiện của nam diễn viên có phải là vô cùng đau đớn, hối hận không thôi hay không.
“Đều gần giống giống vậy, loại này chẳng phân biệt được cái gì là ngược trọng điểm, cho nên phần lớn đều viết rất khoa trương!” Tôn Kỳ nhất nhất nói cho An Cách Nhĩ nghe.
Thân Nghị ngồi nghe bên cạnh, chờ Tôn Kỳ nói xong, lại nhìn An Cách Nhĩ… ngủ mất tiêu rồi.
Mạc Phi có chút xấu hổ cười cười với mọi người, cảm thấy An Cách Nhĩ không lễ phép, nhưng mà An Cách Nhĩ thật sự không thể thức đêm, vô luận là gì, Mạc Phi cũng sẽ tuyệt đối không đánh thức An Cách Nhĩ.
Mọi người đành phải vùi đầu vào đọc sách, Mạc Phi nằm trên ghế sô pha, làm nệm cho An Cách Nhĩ.
Thẳng đến tám giờ sáng, mọi người đều đã giải quyết xong đống sách cùng với đôi mắt gấu trúc, An Cách Nhĩ ngáp một cái, tỉnh lại.
“Ha… Đọc xong hết rồi?” An Cách Nhĩ dụi dụi mắt.
“Đúng vậy.” Mọi người uể oải đáp.
“Vậy đem tình tiết chính kể lại một lần cho tôi nghe đi.” An Cách Nhĩ vừa nghe, vừa nhìn bản vẽ của mấy chiếc nhẫn, dùng bút đỏ khoanh tròn vài cái.
Chờ mọi người kể xong, tất cả đều nghiêm mặt chờ An Cách Nhĩ phân tích vụ án, vạch trần hung thủ, không ngờ An Cách Nhĩ lại khoát tay, “Về nhà nghỉ ngơi đi.” Nói xong, trả lại bản vẽ cho Oss, “Phái người đi theo dõi, những người tới đặt những chiếc mà tôi đã khoanh tròn, bảo nhân viên nói là cần một ngày gia công, sau đó bám sát bọn họ. Từ camera cố gắng lấy được ảnh chụp của bọn họ, sau đó đi tra thân phận, rồi mau chóng mang tư liệu tới cho tôi.”
“Được!” Oss cầm lấy, sau đó nhắc nhở An Cách Nhĩ, “Còn… tiểu thuyết?”
“Hử? Anh còn muốn đọc?”
“Không, tôi đọc tới nỗi muốn ói chữ ra luôn rồi.” Oss lắc đầu giống như trống bỏi, “Ý tôi là, tại sao lại bảo chúng tôi đọc tiểu thuyết? Có thể chắt lọc ra manh mối gì không?”
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng cười, ý bảo mọi người đừng gấp, “Sẽ dùng tới nhanh thôi.”